Trần Bình ngâm một cốc đưa cho Linh Đạo Nhân, tỏ ý bảo đối phương uống một ngụm.
Linh Đạo Nhân cung cung kính kính cất cái hộp đi, sau đó nâng cốc trà lên uống một hơi cạn sạch.
Giây tiếp theo mắt ông ta trừng lớn.
Là một cái lão già đã sống hơn trăm năm, ông ta thật sự chưa có thường thức qua linh trà cực phầm như này! Ánh mắt Linh Đạo Nhân không ngừng lập lòe, không nghĩ đến, Trần Bình lại lợi hại như vậy.
Người có thể có được loại linh trà này, tuyệt đối không thể khinh thường.
"Bọn họ hẳn là sẽ nề mặt tôi vài phần."
Trần Bình lăng lẽ mở miệng.
Anh rất rõ ràng, đám người này nhìn thấy đan dược này xong sẽ hiểu được rất nhiều thứ.
Về phần bọn họ có muốn tham gia trận chiến này hay không, thứ này anh sẽ không quản.
Nhưng Trần Bình cảm thấy nếu đối phương là người thông minh, khẳng định nguyện ý lựa chọn tham gia trận chiến này.
Nếu không muốn gia nhập bọn anh, vậy phải đơn độc đối mặt với đủ loại nguy cơ.
Lúc sinh vật bên ngoài xâm lấn, không họ không thể không bị ép chiến đấu.
Thậm chí dưới tình huống như vậy, bọn họ còn không đạt được bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Đối với bọn họ mà nói, tất cả những điều này quả thật là ác mộng.
Hơn nữa, tham gia chiến đấu không chỉ có thể đạt được không ít bạn bè, thậm chí còn nhận được một viên đan dược lợi hại như vậy, người bình thường đều biết nên lựa chọn như thế nào.
Sau khi uống xong mấy ngụm linh trà vô cùng mĩ vị, Linh Đạo Nhân không lãng phí thời gian nữa, lại lần nữa mang theo con đi tới các tông môn lớn.
Người những tông môn kia nhìn thấy Linh Đạo Nhân lại tới cửa, đều cảm thấy có chút bực bội.
Giờ này phút này, Thiên Nga tông.
Tông chủ Thiên Nga tông nhìn thấy Linh Đạo Nhân lại tới cửa, nhịn không được lộ ra vẻ mặt khó chịu, hoàn toàn không che giấu bất mãn của mình, trực tiếp đem tất cả cảm xúc của mình đều biểu hiện ra.
"Tôi nói rồi, chúng tôi không thể hợp tác với ông, ông dựa vào cái gì yêu cầu chúng tôi phải cùng ông đối phó với cái thứ gọi là sinh vật bên ngoài kia?" Trên mặt tông chủ Thiên Nga tông tràn đầy khó chịu, dưỡng như đối với việc nhìn thấy Linh Đạo Nhân cảm thấy rất phản cảm.
Bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ đạo quan Thanh Phong sớm đã không còn uy phong như trước.
Trong mắt của đám người này, Linh Đạo Nhân cũng chỉ là một lão già mà thôi.
Ngay lúc đối phương điên cuồng từ chối Linh Đạo Nhân, Linh Đạo Nhân cũng từ trong ngực lấy ra cái hộp Trần Bình cho.
"Ông trước đừng vội từ chối tôi, xem thứ này đã rồi nói."
Linh Đạo Nhân có chút khẩn trương nói.
Tuy rằng Trần Bình lời thể son sắt tỏ vẻ chuyện này không thành vấn đề, nhưng ông ta vẫn có chút cảm thấy sợ hãi.
Đối phương làm sao có thể nhìn thấy đan dược này xong sẽ lựa chọn thỏa hiệp? Viên đan dược này nếu không dùng vào thực tế, căn bản không có bất kỳ ai biết công hiệu của nó.
Ông ta tin tường Trần Bình không có năng lực lớn như vậy, làm cho đám người này đều biết sự tồn tại của nó.
Cho nên Linh Đạo Nhân cũng chỉ là gánh trọng trách này, muốn thử một phen thôi, về phần chuyện này có thể thành công hay không, vậy phải xem số mệnh.
Trung Ngọ sau khi nhìn thấy động tác của Linh Đạo Nhân, cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, ông ta cũng không biết đối phương đột nhiên lấy ra cái gì.
Nhưng ông ta biết rõ, Linh Đạo Nhân là học thông minh rồi, biết lấy ra đồ vật lấy lòng ông ta.
Ban đầu lúc Linh Đạo Nhân tới, chính là tay không tới cửa, loại biểu hiện không có lễ độ này làm cho ông ta cảm thấy vô cùng không hài lòng.