Cho nên nói, từ đầu đến cuối Hám Thừa Phong luôn có một chút kiêng ky, cũng không thể tùy ý tự do như Trần Bình.
Nói thật lòng, trong lòng của ông ta còn có phần hâm mộ Trần Bình, một người đàn ông có thể sống thoải mái như thế, nhất định là có chỗ dựa rất lớn.
Trần Bình tuổi còn trẻ lại có thể sống tiêu sái như thế, quả thật khiến cho người khác không ngừng hâm mộ.
Xử lý xong con ruồi kia, Nặc Nhất có chút khó chịu đóng cửa lại.
Thằng cha này thật đúng là không có lễ phép, nếu như không phải do lão đại nhà mình yêu cầu tạm thời không để ý tới, một người có tính tình nóng nảy như cô ta và Sư Chấn Thiên chắc chắn sẽ xông lên.
Đối phương va trúng tấm sắt ở Tàng Bảo Lâu thì chậm rãi đi đến Hối Bảo Lâu ở cách đó không xa.
Dù sao đồ của Hối Bảo Lâu ở từng thành trì đều không giống nhau, cho nên Tỳ Hưu cũng chỉ đơn thuần muốn xem thừ có thể nhặt được bảo bối gì ð đây hay không.
Ngộ nhỡ nơi này thật sự có đan dược cao cấp hay vũ khí gì đó bán ra thì sao? Tỳ Hưu tùy ý đi dạo một lượt, phát hiện những thứ kia quả thật không tốt như trong tường tượng.
Quả nhiên là thành trì nhỏ ở biên giới, đồ vật bán ra thật sự tầm thường, không có gì lạ.
Đoán chừng chỉ có mấy kẻ chưa thấy qua việc đời mới đến mua.
Chẳng qua việc làm ăn của cửa hàng này thật đúng là kém, trên cơ bản có thể xem như vắng như chùa bà đanh.
Hình như những người đi tới đi lui rất xem thường nơi này, cơ bản sẽ không đi vào Hối Bảo Lâu nhìn một cái.
Tỳ Hưu cảm thấy có hơi kỳ lạ, Hối Bảo Lâu này chính là một sự tồn tại vô cùng cao cấp, cho dù rất ít người mua được đồ vật bên trong thì cũng không thề biến thành tình trạng vắng như chùa bà đanh như thế này.
Những người kia cho dù chỉ xem náo nhiệt, cũng sẽ vào xem mấy lần.
Hối Bảo Lâu ở thành Hoa Duyệt cũng chính là như thế.
Tuy nói không phải mỗi người đều đi vào mua đồ, nhưng bọn họ luôn yêu thích đi dạo trong này, giết thời gian.
Chờ sau khi bọn họ hiểu rõ về đồ bên trong này, vừa có thể khoác lác lại vừa có thể gia tăng kiến thức của mình, tỏ vẻ hiện tại mình thấy qua rất nhiều việc đời.
Nhưng cửa hàng này lại không có bất kỳ ai, thậm chí ngay cả ánh mắt của đám người tu hành cũng kỳ quái như thế, trong nháy mắt đã khiến Tỳ Hưu chú ý.
Anh ta không nói hai lời dứt khoát đi vào bên trong cửa hàng dò xét một lượt, nhìn thấy đám nhân viên cửa hàng kia đều có phần ủ rũ.
Rất nhanh đã có người nhìn thấy Tỳ Hưu, bọn họ lập tức tươi cười, nhanh chóng đi lên đón tiếp.
Lúc nhìn Tỳ Hưu đang đánh giá xung quanh, bọn họ đều mang theo vẻ khẩn trương.
“Cậu chủ này, anh có cần gì không?”
Lần này là đích thân Cổ Tiêu Thi ra đón tiếp.
Thật vất vả mới có khách đến, đương nhiên là muốn giữ anh ta lại.
Hơn nữa vị khách này nhìn qua không đơn giản, tất cả mọi người đều rõ ràng, khách hàng càng thần bí lại càng có tiền.
Bọn họ sắp rơi vào tình trạng đói meo, giữ chân khách là điều tất yếu.
Nếu như trong thời gian này thành tích tiếp tục giảm, vậy thì tiếp theo thật sự xong đời.
Rất có thể cửa hàng này sẽ bị:hoàn toàn lấy đi, bọn họ không còn tư cách tiếp tục kinh doanh nữa.
Nghĩ đến đây Cổ Tiêu Thi có phần hoảng hốt.
Cô ta đã bị tổng bộ cảnh cáo nhiều lần.
Lần này cô ta nhất định phải nghiêm túc đối xử.
Tỳ Hưu nghiêm túc nhìn trái nhìn phải một lát, sau cùng cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì đáng giá.
Những đan dược ở đây cũng không tính là gì, cho dù đối với người bình thường còn có thề nói là không tệ, nhưng đối với anh ta mà nói thì