Thấy trong nhà Hám Thừa Phong xuất hiện một cường giả như thế, Ngô Khả Đạt đương nhiên có chút không nhịn được.
Chính mình đã lớn tuổi như thế còn chưa có bất kỳ một người con nối dõi nào, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vì thế ông ta đương nhiên sẽ đưa ánh mắt đặt lên người Hám Thừa Phong và Hám Thiên Lăng.
Nếu tất cả mọi người đều là kẻ địch truyền kiếp, như vậy thứ mà mình không có thì Hám Thừa Phong cũng đừng mơ có được.
Cho nên ông ta đã âm thầm tìm người điều phối nhiều loại độc dược, ý đồ hạ độc Hám Thiên Lăng.
Thế nhưng mỗi lần Hám Thiên Lăng đều có thể may mắn tránh thoát được một kiếp.
Đến sau cùng ông ta thẹn quá hóa giận, tự mình ra trận, trộn lẫn vô số loại độc dược với nhau, tìm người lửa Hám Thiên Lăng ăn vào.
Tuy thực lực của Hám Thiên Lăng cường đại, tâm trí thành thục, nhưng nói gì thì nói anh ta vẫn là một thanh niên trẻ tuổi, có những lúc rất dễ dàng bị mắc lừa.
Vì thế lần đó ù ù cạc cạc trúng kế của đối phương, ăn mấy thứ đồ chơi có chứa kịch độc kia.
Bắt đầu từ đó Hám Thiên Lăng vẫn luôn duy trì trạng thái hôn mê không tỉnh, căn bản không có một xíu ý thức nào.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, sinh mệnh của Hám Thiên Lăng cũng càng ngày càng yếu.
Vì thời khắc thường thức thành quả của mình, Ngô Khả Đạt vẫn luôn tìm người giám sát Hám Thừa Phong và Hám Thiên Lăng.
Muốn giám thị Hám Thừa Phong cũng không phải là một chuyện dễ dàng, đối phương xuất quỷ nhập thần, cơ bản cũng không dễ khống chế.
Mà Hám Thiên Lăng thì không giống thế, thằng nhóc này nằm trên giường bệnh một thời gian dài không nhúc nhích, căn bản không tốn quá nhiều tâm tư nghĩ xem nên nhìn chằm chằm như thế nào.
Mà lần này thám tử dưới tay ông ta lại phát hiện ra động tĩnh của Hám Thiên Lăng, lập tức báo cáo chuyện này.
Ngô Khả Đạt yên lặng nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt của ông ta cũng biến thành khó coi.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Chẳng lẽ lão già kia biết con trai nhà mình phải chết, cho nên tranh thủ tìm chỗ chôn?”
Đối với hành động lần này của Hám Thừa Phong, Ngô Khả Đạt thật sự có chút không hiểu rõ.
Ở chỗ những người như bọn họ đều coi trọng lá rụng về cội, dựa theo lý thuyết mà nói, nếu như Hám Thiên Lăng thật sự chết đi, nhất định sẽ an tán trong tòa thành này.
Nhưng bây giờ Tường Tử thế mà dẫn theo Hám Thiên Lăng nhanh chóng rời đi, cũng không biết rốt cuộc đi hướng nào.
“Các người tiếp tục theo dõi nghe ngóng tin tức, xem rốt cuộc bọn họ muốn đi đâu!”
Ngô Khả Đạt có chút nóng nảy thúc giục thuộc hạ của mình, ông ta cần phải nhanh chóng biết một số tin tức quan trọng.
Nếu như đối phương tìm được cách chữa bệnh cho Hám Thừa Phong, vậy thì xem như chuyện lớn không ồn.
Dưới tay Ngô Khả Đạt có một tướng tài đắc lực tên Tỳ Hưu.
Anh ta lấy cái tên này, đơn thuần là yêu tài.
Tỳ Hưu, người này có tiếng tâm ngoan thủ lạt, phần lớn mọi chuyện của Ngô Khả Đạt, anh ta đều biết rõ.
“Cậu thử xem có thể đuổi theo được hay không, giữa đường giết chết luôn thằng nhóc kia, tuy thực lực của Tường Từ khá mạnh, nhưng lần này hình như cậu ta hành động một mình, đúng không?”
Nhìn như Ngô Khả Đạt lạnh lùng lên tiếng, nhưng trên thực tế thì ông ta đã sớm không kìm nén nổi mong đợi trong lòng mình nữa.
Vốn dĩ lúc đầu ông ta trực tiếp muốn lấy tính mạng của Hám Thiên Lăng, khiến cho đối phương cảm nhận nỗi đau đớn mất con.
Nhưng nghĩ lại, không có việc gì vui vẻ hơn việc tra tấn đối phương.
Ông ta muốn khiến Hám Thừa Phong phải trơ mắt nhìn con trai của mình chịu đủ loại tra