Trêи mặt Trần Bình mang theo nụ cười bình tĩnh, anh biết rõ, cho dù không có thành chủ thì chính mình cũng có thể giải quyết được gia tộc vô cùng buồn nôn kia.
Chẳng qua có đối phương ra tay, tất cả mọi việc đều có thể giải quyết nhanh chóng hơn.
“Vậy xem như chúng ta đã nói xong chuyện này, tất cả mọi người không được đổi ý đâu đấy nhé.”
Tuy Trác Thiên Uy không nghĩ đến đối phương lại đồng ý một cách thoải mái như thế, lập tức đồng ý chuyện hợp tác.
Đời này lúc nói chuyện hợp tác với người ta, ông ta chưa từng nói chuyện thuận lợi như thế.
Cho nên đối với chuyện này ông ta vẫn giữ vững một phần cảnh giác.
Chỉ cần Trần Bình không bày trò gì, ông ta tuyệt đối sẽ không chơi âm mưu quỳ kế gì.
Dù sao mục đích của ông ta cũng rất đơn giản, chính là nắm chặt thời gian giải quyết đám người kia.
Chỉ cần có thể giải quyết lũ sâu mọt như người nhà họ Lâm, như vậy ông ta cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
Chẳng qua muốn giải quyết tất cả những chuyện này cũng không đơn giản như thế, cậu cả nhà đối phương ở Hoàng Thành xa xôi kia chính là một nhân vật vô cùng quan trọng.
Nếu như đối phương biết gia tộc ð thành Nhật Nguyệt bị hủy, anh ta nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, đến lúc đó trực tiếp tham gia vào cuộc chiến, gây chuyện với ông ta.
Nếu như thế lực phía sau Trần Bình đủ mạnh, đủ để đè ép chuyện này xuống, như vậy ông ta có thể an tâm.
“Đúng rồi, trước đó tôi có nghe thám tử của mình nói, ở trong Hối Bảo Lâu, cậu lấy ra một viên đan dược…”
Trác Thiên Uy nghe được những lời này, ông ta muốn nói lại thôi, rõ ràng là có một số việc muốn tìm Trần Bình bàn bạc.
Thật ra trong lòng ông ta đã rất tò mò với chuyện này, chỉ là hai người không thân quen, cho nên ông ta cũng không tiện hỏi.
Hiện tại hai người đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, bọn họ cũng được xem như ngồi chung một thuyền rồi.
Nếu đã như thế, vậy ông ta hỏi mấy chuyện hơi riêng tư một xíu, chắc hẳn cũng không quá đáng.
Nghe thấy những lời này của ông ta, Trần Bình mỉm cười.
Anh từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, tiện tay đưa cho Trác Thiên Ủy.
“Ông xem thử đi”
Viên thuốc mà Trần Bình đưa ra cho đối phương là đan dược có thể khôi phục vết thương cũ.
Trác Thiên Uy cầm viên đan dược kia lên, sau đó cần thận nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường, thậm chí ngay cả mùi thuốc, ông ta cũng không ngửi thấy.
Lúc này trong lòng ông ta đồng thời có hai suy nghĩ.
Viên đan dược này của Trần Bình hoặc là đồ cao cấp, hoặc là kẹo.
Ông ta có khuynh hướng theo vế thứ nhất.
Trần Bình ra hiệu cho đối phương bóp nát