“Chuyện này để tối lại nói, chờ mẹ giúp con giải quyết xong thằng ranh Trần Bình kia thì sẽ lên kế hoạch.”
Chư Hộ Nhi thuận miệng qua loa trả lời con trai mình một câu.
Nghe thấy mấy lời này của mẹ, Lâm Phi Vũ có chút cuống cuồng, anh ta vừa định mỡ miệng nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của mẹ mình, anh ta bèn thức thời ngậm miệng lại.
Đắc tội với mẹ sẽ không có bất kỳ kết cục tốt gì.
Rất có thể đến khi đó sẽ trực tiếp bị cắt đứt nguồn viện trợ, anh ta không có thừa tiền đi ủng hộ, lấy lòng Cổ Tiêu Thi.
Ba ngày nữa anh ta cần có một khoản tiền lớn để tới tham dự buổi đấu giá của Cổ Tiêu Thì.
Mà lúc này Trần Bình đang ở trong biệt thự, một đám người có mặt trong phòng họp.
Bọn họ đều là nhân vật tỉnh anh trong biệt thự, mỗi người đều là anh em thân thiết và đáng tin nhất của Trần Bình.
Sau khi mọi người biết chuyện về ngoại vực đều rối rít bày tỏ mình rất muốn đi đến đó xem xét một lượt, ngay cả Giang Uyền cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ.
“Anh nói xem ngoại vực này…
Chẳng lẽ là nơi mà trước kia anh đã đến?”
Giang Uyền là một người phụ nữ thông minh, chỉ mấy câu ngắn ngủi thì cô đã phân tích được điểm mấu chốt.
Nghe thấy lời này, Trần Bình khẽ gật đầu, anh cũng không phủ nhận.
“Có thể nói đúng, mà cũng có thể nói là không đúng, trêи khối đại lục này chia làm hai bộ phận, một bộ phận là nơi trước đó anh vừa đi qua, nơi này tương đối dễ thờ hơn.”
“Đại lục mà trước đó anh từng sinh sống cũng không phải là nơi tốt lành gì, khắp nơi đều là người lừa tôi gạt, chém giết cướp đoạt, đúng là một ngoại vực vô cùng nguy hiểm”
Tuy Trần Bình rất muốn dẫn mọi người mỡ mang thêm kiến thức về ngoại vực, nhưng nói cho cùng vẫn cần phái người trấn giữ ờ đất tổ.
Hiện tại Trần Bình không dám tùy ý rời đi, anh vẫn nhớ kỹ những biến cố xảy ra vào ba năm về trước.
Chính bởi vì mình rời đi mà không đề lại biện pháp phòng vệ nào, cho nên mới dẫn đến người trong nhà mình li tán khắp nơi, cực kỳ đau khổ.
Lần này nói không chừng bọn họ cũng sẽ gặp loại tình huống kỳ quái nào đó, có lẽ sẽ chậm trễ một khoảng thời gian rất dài, cho nên mỗi một lần rời đi, Trần Bình đều sắp xếp thỏa đáng.
Đây là trải nghiệm đau đớn trong ba năm, tạo thành sự thay đổi lớn cho anh.
“Diệp Phàm, thực lực của cậu là cao nhất, hơn nữa kiến thức cũng đa dạng, cậu ở lại bảo vệ bọn họ, lần này tôi sẽ dẫn Sư Chấn Thiên đi.”
“Chờ sự tình giải quyết gần như ồn thỏa, tôi sẽ thông báo tiếp cho mọi người cùng nhau tiến vào, trong lúc đó có thể tôi sẽ lần lượt dẫn theo mọi người đi vào nhìn qua, chỉ là bây giờ mới bắt đầu, vì thế mọi người nhất định phải khiêm tốn một chút.”
Trần Bình dặn dò khiến cho trong lòng mọi