Sau khi Trần Bình quay về thế giới của mình thì anh vô thức nhìn thoáng qua đồng hồ.
Rõ ràng anh đã rời đi mấy tiếng, thế mà nơi này mới trôi qua hớn một tiếng.
Có được phát hiện này, trong lòng Trần Bình cảm thấy vô cùng kϊƈɦ động, không nghĩ đến bản thân mình ù ù cạc cạc nhặt được một món hỡi như thế.
Nếu không phải cánh cửa kia rỉ sét, thậm chí anh còn muốn ôm hôn mấy lần.
Lúc này đây Trần Bình đang chuyên tâm bố trí kế hoạch phát triển tiếp theo ở ngoại vực, suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh muốn lần lượt chuyền hết tất cả thế lực của mình đi.
Trêи hành tỉnh mẹ thật sự có quá nhiều kẻ thù, hơn nữa đám người này mãi mãi là ếch ngồi đáy giếng, cơ bản không biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Mang theo tất cả mọi thứ chuyển đi mới chính là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao có được cánh cửa chống trộm có năng lực cường đại như thế, Trần Bình muốn đi đến chỗ nào cũng chỉ là chuyện vài phút mà thôi.
Ngay tại lúc Trần Bình còn đang xoắn xuýt nên phát triển như thế nào thì lúc này đây có người lại vô cùng tức giận quay về nhà.
Tuy từ trêи người Cổ Tiêu Thi, Lâm Phi Vũ đã chiếm đủ hời, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện bản thân mình bị Trần Bình nhục nhã như vậy, trong lòng Lâm Phi Vũ vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Trêи đường về nhà, Lâm Phi Vũ không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Sau cùng Lâm Phi Vũ nước mắt rưng rưng về đến trong nhà mình, anh ta muốn tìm mẹ để giãi bày hết tâm sự.
Sống lâu như thế, Lâm Phi Vũ còn chưa bao giờ phải chịu ấm ức lớn như vậy.
Cậu chủ nhà họ Lâm khóc, chuyện này đã gây chấn động toàn bộ gia tộc.
Mẹ của Lâm Phi Vũ hoảng hốt chạy ra, nhìn thấy con trai mình khóc đến mức sắp ngất di, trong nháy mắt đã cảm thấy đau lòng không thôi.
Những năm gần đây, mẹ của Lâm Phi Vũ chưa đừng đề con trai phải chịu khổ như thế.
“Con trai bảo bối đã xảy ra chuyện gì thế? Là ai bắt nạt con ư? Mẹ sẽ lập tức đi báo thù cho conl”
Mẹ của Lâm Phi Vũ là Chu Hộ Nhi, người cũng như tên, là một người phụ nữ rất bao che cho con.
Mà Lâm Phi Vũ đã hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có vợ, tất cả cũng đều là công lao của người mẹ này.
Chu Hộ Nhi cơ bản không cho phép những ả đàn bà bần thỉu kia ô uế con trai cục cưng của mình, ð trong mắt đối phương, không có người phụ nữ nào xứng được với Lâm Phi Vũ.
Cho dù là người tu hành có thiên phú rất cao, dáng dấp xinh đẹp lại có gia cảnh tốt đều chưa chắc đã xứng với Lâm Phi Vũ.
Muốn xứng với con trai của bà ta, ngoại trừ cần có thiên phú tu hành rất mạnh thì nhất định phải hiểu cách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày.
Nhất định phải phục vụ cho con trai cục cưng của bà ta thoải mái mới được.
Chỉ riêng điểm này đã rất khó tìm được một