Một chiêu này ông ta vẫn giữ lại vài phần, chỉ cần có người muốn ngăn cản, chỉ trong vài phút là ông ta có thể dừng lại công kϊƈɦ lưỡi đao gió kia.
Thế nhưng mãi cho đến khi công kϊƈɦ này hoàn thành cũng chẳng có ai ra tay ngăn cản.
Cảnh tượng này tương đối kỳ hoa, khiến cho Đan Đồ Tử cảm thấy rất không hiểu.
“Chuyện này?”
Sắc mặt của đám người ð đây đều có chút không đúng.
Biểu lộ của đám người Luyện Khí Tông này cũng quá kỳ quái.
Rõ ràng bên phía bọn họ có người chết, vì sao trêи mặt của mỗi người bọn họ đều mang theo nụ cười xán lạn, cảm giác giống như muốn đốt pháo ăn mừng vậy? Úy Trì Văn Thanh nhìn thấy cảnh này, không kìm lòng được mà nhảy cẫng lên.
Tuy nói đối với chuyện của mọi người Úy Trì Văn Thanh không quá đề ý, nhưng cô ta lại rất rõ ràng suy nghĩ của Ngô Hưng Khôn đối với mình.
Úy Trì Văn Thanh là một người rất xem trọng dáng dấp bên ngoài, một kẻ vừa già vừa thấp như Ngô Hưng Khôn, cơ bản không lọt vào mắt xanh của cô ta.
Thế nhưng thằng cha này lại không ngừng dây dưa, không biết liêm sỉ theo đuổi Úy Trì Văn Thanh, luôn hi vọng Úy Trì Luyện Thiết có thể gả con gái cho mình.
Thậm chí còn dùng đủ loại thủ đoạn đề uy hϊế͙p͙.
Úy Trì Văn Thanh chịu đủ các loại uy hϊế͙p͙, hiện tại nhìn thấy anh ta chết, cô ta chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Những đệ tử kia lại càng không khống chế được sự vui sướиɠ trong lòng mình, trực tiếp nhảy nhót ð ngay tại chỗ.
Tên ác ma và phiền phức lớn nhất trong tông môn của bọn họ cứ thế chết đi, điều này thật đúng là quá tốt, hoàn toàn là khung cảnh vui mừng khắp nơi khắp chốn.
Trêи mặt của mỗi người đều là nụ cười xán lạn, nhìn ra được bọn họ là thật lòng vui mừng.
Lúc này đến lượt Đan Đồ Tử hoảng hốt chạy loạn.
Ông ta thật sự không rõ đây là tình huống gì, dù sao chính ông ta tự tay giết chết con tin.
Hiện tại con tin mà mình có thể lấy ra uy hϊế͙p͙ Luyện Khí Tông và Trần Bình đã không còn nữa, lúc này đây Đan Tông lại một lần nữa rơi vào thế bị động, thoáng một cái, ông ta thật đúng là không biết nên làm sao bây giờ.
“Cho dù các ông có là nhân vật nồi bật trong tổng môn ần thế, nhưng đã đến nơi này, cho dù là rồng, là hổ cũng phải cúi người xuống cho tôi.”
Trần Bình không vui nói.
Bọn họ thế mà lại sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu như vậy, đúng là vô cùng buồn nôn.
Lúc này Dương Quế Lan cũng đã nhận rõ tình thế.
Bà ta rất rõ ràng, Trần Bình đã thu được thẳng lợi.
Lúc này đây nếu như bản thân không hả hê một chút, vậy thì xem như chính mình không hiểu chuyện nắm giữ cơ hội.
“Ông là kẻ vô dụng còn muốn bắt cóc tôi