“Anh trai tốt của em, mau tới bắt em đi!”
Trần Bình vừa vào vườn hoa đã nghe được những âm thanh oanh oanh yến yến vang lên, đám phụ nữ này không ngừng nũng nịu với Lưu Hoàng Trạch, xem ra chơi rất vui vẻ.
Trêи mắt Lưu Hoàng Trạch bị bịt bằng một tấm vải che, không ngừng trái bắt phải bắt ở trong vườn hoa, đang muốn bắt được mấy người phụ nữ gợi cảm này.
Nhìn thấy đám người này chơi đến mức vui vẻ như thế, Trần Bình trực tiếp xuất hiện trong đám người.
Anh chính là một ông vua gây mất hứng.
Những người phụ nữ này nhìn thấy Trần Bình xuất hiện, trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, bọn họ ngậm miệng không dám nói lời nào.
Ánh mắt của tên này nhìn qua tràn đầy sát ý, dưỡng như là muốn tìm cậu chủ Lưu Hoàng Trạch gây phiền phức.
Trần Bình liếc mắt ra hiệu cho bọn họ một cái, để bọn họ tự xéo đi.
Những người phụ nữ này cũng rất hiểu chuyện, nhanh chóng phủ thêm áo khoác rồi vội vàng rời khỏi nơi này.
Tất cả mọi người đều là người có ánh mắt, vừa nhìn liền biết chắc chắn nơi này sẽ xảy ra một chuyện lớn.
Những người phụ nữ này đúng là không dám tùy ý gây phiền phức với một người tu hành.
Lưu Hoàng Trạch đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên không nghe được tiếng của những người phụ nữ kia nữa, trong nháy mắt đã lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Anh ta rất không vui hô to: “Đám phụ nữ này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ ai nấy đều câm sao?”
Lưu Hoàng Trạch lớn tiếng gào thét, thế nhưng một lúc lâu cũng không nghe được nửa câu trả lời.
Cảm nhận được sự không tôn trọng đối với mình, trong nháy mắt Lưu Hoàng Trạch lửa giận ngập trời.
“Đám đàn bà này, đúng là không biết nghe lời, hôm nay ông đây sẽ giết hết mấy người!”
Lưu Hoàng Trạch vừa rống giận vừa tháo bịt mắt xuống, anh ta cảm thấy đám phụ nữ kia đang cổ ý khiêu chiến sự uy nghiêm của mình.
Khi anh ta lấy bịt mắt xuống, một giây sau đã thấy được Trần Bình đứng ở trước mặt mình.
Còn về những người phụ nữ gợi cảm kia, cũng sớm đã không thấy bóng người.
Chỉ có trong không khí còn lưu lại mùi nước hoa của bọn họ, chứng miỉnh chuyện vừa mới xảy ra.
Thấy cảnh này, Lưu Hoàng Trạch không khỏi có chút xấu hổ.
Anh ta ngại ngùng cầm lấy áo choàng tắm ở bên cạnh lên quấn trêи người, để phòng không mảnh vải che thân mặt đổi mặt với Trần Bình.
Trần Bình có chút trào phúng mà nhìn đối phương, tên này đúng là không có chút bản lĩnh nào.
Cũng không biết anh ta có tự tin gì, vậy mà lại không mảnh vải che thân chơi đùa cùng một đám phụ nữ gợi cảm.
Lưu Hoàng Trạch cảm thấy có chút xấu hổ, anh ta có nằm mớ cũng không nghĩ tới có người