Ghi hận Cho nên anh ta âm thầm quyết định trong lòng, chờ chuyện này kết thúc qua đi, nhất định mình phải dạy dỗ cho Trần Bình một trận ở nơi không có Sư Chấn Thiên, cho anh biết sự lợi hại của mình.
Anh ta là cậu chủ nhà họ Lưu, làm sao có thể bị người khác bắt nạt dễ dàng như vậy được.
Nghĩ đến mối thù này, anh ta chỉ hận không thể tự mình trả thù.
“Cậu nhóc, tôi biết chắc chắn cậu là người tu hành cực kì lợi hại, nhưng con gái của tôi và Trần Bình có quan hệ rất tốt, bọn họ tuyệt đối không có khả năng tách ra, đừng để bà già này lừa gạt!”
Giang Quốc Dân nhấn mạnh một câu, ngay sau đó bất đắc dĩ đứng sau lưng Trần Bình nhìn chằm chằm Dương Quế Lan.
Trong ánh mắt của ông ta tràn đầy vẻ bực bội và bất mãn.
Thậm chí còn có chút mất mát.
Nhiều năm như vậy, Dương Quế Lan vẫn luôn làm xằng làm bậy, thế nhưng Giang Quốc Dân vẫn luôn nhẫn nại.
Bây giờ nguyên khí khôi phục, tất cả đều đã rất là khác biệt.
Có thể hành vi quấy rối của đối phương hơi không cần thận sẽ khiến mọi người phải mất mạng.
Giang Quốc Dân không thể lấy tương lai của chính mình và mọi người ra để nói đùa được.
Dương Quế Lan cũng nhìn thấy vẻ mặt này ở đáy mắt của chồng mình.
Trong nháy mắt bà ta lập tức luống cuống.
Dương Quế Lan vẫn luôn ÿ vào việc được nuông chiều mà kiêu ngạo.
Bà ta biết, cho dù như thế nào Giang Quốc Dân cũng không thể giận mình được.
Thế nhưng bà ta không nghĩ tới lần này vậy mà cùng mình ở riêng vài ngày.
Điều này khiến Dương Quế Lan cảm thấy rất hoảng sợ.
Lưu Hoàng Trạch không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, dù sao có Sư Chấn Thiên ð đây, chắc chắn anh ta sẽ không đánh lại được đối phương.
“Chuyện hôm nay chỉ có một kết thúc, tôi không muốn tính toán với mấy người nhiều như vậy.”
“Bà nợ tôi một câu trả lời.”
Lưu Hoàng Trạch quay đầu nói một câu với Dương Quế Lan, ngay sau đó thả người nhảy lên, biến mất khỏi đây.
“Mẹ nó, sớm biết vậy tôi đã không đi mở cửa, sau khi tôi đi, lệnh bài trận pháp của tôi đã trực tiếp giải tòa trận pháp, nếu không tên kia sẽ không thể vào được”
Sư Chấn Thiên có chút hối hận, anh ta không nghĩ tới vậy mà mình lại làm ra hành động ngu xuẩn như thé.
Nếu anh ta không đi đến mỡ cửa, qua vài giây đồng hồ, Lưu Hoàng Trạch sẽ bị trận pháp nuốt mất.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù có hối hận cũng đã không còn kịp rồi.
Trần Bình dẫn ba người Giang Quốc Dân đi