Vân Trung Thiên ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thán lòng dạ độc ác của lão chó già nhà họ Hà.
Lúc trước nếu Hà Xử Phong tiếp nhận mình, thì Hà Vân Thiên cũng sẽ không có kết cục như vậy.
Tuy nói huyết thống của đối phương không tốt, nhưng trải qua việc đào tạo tÌ mỉ của ông ta, vẫn có thề trường thành được.
Nhưng Hà Xử Phong lại ép buộc bọn họ phải tách biệt.
Thậm chí còn đuổi cùng giết tận ưng tộc bọn họ.
Khi ấy thực lực của Vân Trung Thiên cũng không mạnh, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân chịu khổ.
Nhưng bây giờ mình đã hoàn toàn trường thành rồi, cũng dần dần đặt những thù hận này ở trong lòng.
Theo quan điểm của ông ta, dưới tình huống không tất yếu, thì vẫn nên cố hết sức bớt đi trêu chọc con người thì tốt hơn.
Bây giờ nguyên khí hồi phục, thực lực của đám người này cũng trở nên càng ngày càng mạnh mẽ.
Nếu chỉ hơi sơ suất thôi, sẽ rất dễ dàng lọt vào sự vây công của bọn họ.
Vân Trung Thiên vẫn luôn là một người thận trọng.
Hà Đức Trạch chỉ trích Trần Bình một cách rất bất mãn, trông bộ dáng như thể cả người đều đứng về phía chính nghĩa.
“Tôi giết ông cũng không phải vì ông làm việc tệ hại thế nào, mà là bởi vì ông đã đắc tội với tôi.
Hơn nữa còn vì ông đã giết chết tất cả những người ở quán ăn đó nữa”
Trần Bình thản nhiên mỡ miệng, trong mắt tràn đầy sát khí, anh nhất định phải tự mình giết chết Hà Đức Trạch.
Đây là lời hứa với một đám người không nơi nương tựa ở quán ăn đó.
Lúc trước Trần Bình bằng lòng giữ lại một cái mạng chó cho Hà Đức Trạch, cũng chỉ đơn giản là vì lợi dụng ông ta mà thôi.
Bây giờ anh đã lợi dụng đối phương xong rồi, ông ta hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại nữa.
Hà Đức Trạch nghe thấy lời này, thì lộ ra ánh mắt nghỉ ngờ, ông ta thật sự không biết Trần Bình đang nói gì.
Hai người có chuyện thì nói chuyện, liên quan gì đến chuyện ở quán ăn? “Cậu đang nói gì thế?”
Trần Bình nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của đối phương, rất dễ nhận thấy, ông ta đã quên mất chuyện này rồi.
Quả nhiên loại người này luôn coi mạng người như cỏ rác, ngay cả vô số mạng người vô tội dính trêи tay mình mà cũng không hề đề ý một chút nào.
Hà Đức Trạch nhìn Trần Bình với vẻ mặt mờ mịt, ông ta thật sự không nhớ ra được chuyện quán ăn gì đó.
Đối với ông ta mà nói, mạng sống của một đám dân đen đó hoàn toàn không đáng giá, cho nên ông ta hoàn toàn không để tâm đến.
“Bên cạnh sân giác đấu, quán ăn do con người mờ đó.
Ông không tìm được tung tích của tôi, vì vậy mới trực tiếp giết sạch những người vô tội đó.
Lẽ nào ông đã quên hết những chuyện này rồi sao?” Trần Bình mờ miệng nói một cách rất bất mãn, anh nhắc nhở đối phương những chuyện này.
Nghe thấy lời nói của anh, Hà Đức Trạch dường như đã nhớ lại gì đó, không nhịn được mà gật đầu.
“Cậu nói như vậy, thì tôi hình như có ấn tượng.
Lúc trước tôi quả thực đã giết một đám