“Các người thế này là có ý gì?“ Ôn Xương Vận nhìn thấy mọi người không có một chút phản ứng gì, không nhịn được mà có hơi tức giận. Anh ta cảm thấy có chút xấu hồ.
Xem ra hôm nay không cho bọn họ một bài học thì đúng thật rất mất mặt. Ôn Xương Vận trực tiếp làm thủ quyết, trong nháy mắt trời đất đã tối sầm lại, đồng thời cuồng phong gào thét.
Cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, khiến những tòa kiến trúc xung quanh lắc lư, thoạt nhìn như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. “Nghe cho rõ đây, nếu không giao hết người ra đây thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các người đấy. Từng cái bóng trẻ nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây đều là những đứa trẻ vô tội bị bọn họ luyện hóa.
Trêи người của những đứa trẻ này đều mang theo oán khí mãnh liệt, dường như chỉ cần hơi động vào một chút thì có thể khiến đám người Trần Bình tan thành tro bụi. “Oán khí thật mạnh!”
Trần Bình nhíu mày, không ngờ đối phương lại còn có chiêu thức méo mó như vậy. “Thiên Âm tông…
đây là tông môn cực kỳ tàn nhẫn.
Nói một cách tương đối thì Độc tông gì đó cũng phải đứng dạt sang một bên!”
Úy Trì Văn Thanh ð bên cạnh giải thích cho Trần Bình. Oán khí cực kỳ độc ác này khiến bọn họ có chút đứng không vững. Những bóng trẻ nhỏ này đang lao về phía bọn họ, những tiếng hét chới tai vang vọng ở bên tai mọi người.
Trần Bình lôi trường kiếm ra, trực tiếp chém vào một bóng đen trong số đó.
Cùng với âm thanh soạt soạt, một bóng đen lập tức biến mất không thấy nữa. “Chiêu thức thật độc ác, xem ra quả thực không thể giữ lại Thiên Âm tông bọn họ được!”
Trần Bình hoàn toàn không có dự định để bọn họ sống sót trờ về.
Đối với đám tà phái này, anh hiển nhiên muốn có bao nhiêu thì giải quyết bấy nhiêu. “Mẹ ơi, cậu dễ dàng phá được chiêu của bọn tôi như vậy sao?”
Ôn Xương Vận nhìn thấy Trần Bình nhẹ nhàng chém nát bóng đen, trong lòng có hơi kinh ngạc. Xem ra công pháp mà người này tu hành chắc chắn vô cùng có dương khí.
Nếu không sẽ hoàn toàn không cách nào dễ dàng chém nát những bóng trẻ con đó của bọn họ được. Đám người Trần Môn Anh thì có hơi gặp phiền phức trong việc đối phó với những bóng đen kia.
Dù sao thì công pháp mà bọn họ tu hành cũng không tương sinh tương khắc với những thứ này, đồng thời oán khí tà ác đó cũng đang áp chế bọn họ khắp mọi chỗ. “Bảo vệ lũ trẻ cho tốt!“ Trần Bình vung tay, kêu bọn họ đi bảo vệ đám trẻ trước, còn những bóng đen này cứ giao lại cho mình giải quyết. Vừa dứt lời, anh đã tung người nhảy lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trêи đỉnh đầu đám người Thiên Âm tông kia. “Chết đi!” Trần Bình vung trường kiếm, lôi quang và hỏa quang lập tức đã hợp lại, cùng bổ về phía mấy đệ tử Thiên Âm tông có mặt ở đó. Mắt thấy hỏa quang sắp tới đỉnh đầu của mọi người, thì ngọn lửa đó giống như đột nhiên mọc thêm con mắt, mà xoay người tấn công về