Người Thu Nợ Âm Dương

Chương 16: Cảm tạ

Trước Sau

break

Trở lại trường học, mọi thứ lại như thường, chỉ là Vu Trạch Vũ không còn xuất hiện nữa.

Không lâu sau, cảnh sát đã khoanh vùng được Vu Trạch Vũ. Lúc đó, hắn đang hấp hối trong bệnh viện.

Bị Điệp Mộng tự tay rút đi một hồn một phách, có thể thoi thóp sống hết quãng đời còn lại đã là kết quả tốt nhất rồi.

Mọi thứ dường như trở về như trước, không ai biết chuyện gì đã xảy ra mấy ngày trước.

"Anh Phàm, có người tìm!”

Đặng Tiểu Dĩnh vừa nói vừa nhảy chân sáo chạy vào, đám nam sinh xung quanh oán hận nhìn Vương Phàm.

Vương Phàm đang làm bài tập, đột nhiên nghe thấy vậy liền theo phản xạ hỏi:

“Ai vậy?"

"Em cũng không biết, dù sao anh cứ đến văn phòng thầy chủ nhiệm xem là biết."

"Anh biết rồi.”

Vương Phàm lập tức đặt bút xuống đi qua, lặng lẽ tránh những cái chân thò ra của đám bạn phía trước.

Cộc cộc cộc!

"Thầy chủ nhiệm, em là Vương Phàm!"

Vương Phàm đi tới gõ cửa, nghe thấy tiếng của thầy chủ nhiệm từ bên trong vọng ra mới đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào, cậu đã nhìn thấy một cặp vợ chồng, người phụ nữ còn đang ôm một bé gái tầm bốn năm tuổi.

Chính là bé gái mà hôm đó bọn họ đã cứu.

"Là họ muốn tìm em, nói là đến cảm ơn em."

"Sao thầy không biết em làm việc tốt như vậy?”

Thầy chủ nhiệm nhiệt tình nhìn Vương Phàm, tâm trạng vô cùng tốt.

Thành tích của Vương Phàm bình thường chỉ ở mức trung bình khá, lại là một đứa trẻ rất kín tiếng, bình thường căn bản không ai chú ý đến cậu.

"Vị học sinh này, thật sự cảm ơn em! Nếu không có em thì con gái tôi nó đã..."

Người phụ nữ ôm bé gái lao tới, chưa nói hết câu đã nghẹn ngào khóc.

Nhưng từ khi bước vào, Vương Phàm vẫn luôn nhìn người đàn ông kia, phía sau lưng ông ta rõ ràng có một luồng khí đen.

Đây là oán khí!

"Tiếu Tiếu, mau cảm ơn anh trai đi con, chính anh ấy đã cứu mạng con.”

Người phụ nữ vội vàng bảo con gái trong lòng.

Bé gái cũng rất ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt đen láy nhìn Vương Phàm rồi cười, ngọt ngào nói:

“Cảm ơn anh trai!"

Vương Phàm thật sự có chút ngại ngùng:

“Thật ra em cũng không làm gì cả, mọi người đừng cảm ơn em."

Thầy chủ nhiệm cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường:

“Vương Phàm em đừng khách sáo, nếu không phải họ đến tìm thầy, thầy cũng không biết em còn làm việc tốt như vậy."

"Em nên nói với thầy ngay từ đầu, thầy chắc chắn sẽ bảo hiệu trưởng biểu dương em trước toàn trường!"

Đột nhiên nhiệt tình như vậy, Vương Phàm thật sự không chịu nổi:

“Thôi ạ, sau khi về em đã quên mất chuyện này rồi, dạo này học hành cũng khá căng thẳng."

Lúc này, ánh mắt thầy chủ nhiệm nhìn Vương Phàm càng sáng hơn.

Người phụ nữ vẫn không ngừng cảm ơn, bé gái lại không sợ người lạ, nắm tay Vương Phàm cười.

Chỉ có người đàn ông kia, từ khi Vương Phàm bước vào đã dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Phàm, không nói một lời nào.

Reng reng reng!

Tiếng chuông vào học vang lên, Vương Phàm như tìm được cứu tinh:

“Thầy chủ nhiệm, em phải đi học..."

Thầy chủ nhiệm lập tức gật đầu:

“Được được, vậy em đi học trước đi, chuyện này cứ giao cho thầy."

"Vâng."

Thấy Vương Phàm sắp đi, Tiếu Tiếu bỗng mếu máo muốn khóc, điều này khiến Vương Phàm khó xử, bất lực nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ mãi mới dỗ được Tiếu Tiếu, lúc này mới để Vương Phàm thoát thân.

Vừa ra khỏi văn phòng, người đàn ông đã nhanh chóng đuổi theo:

“Cậu học sinh, lần trước cái..."

"Tôi chín giờ tối tan học.”

Vương Phàm không đợi ông ta nói hết câu, bỏ lại một câu rồi chạy đi.

Người đàn ông chỉ ngẩn người một chút, rồi không nói gì nữa.

Buổi tối, Vương Phàm vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy người đàn ông đang chờ ở bên ngoài.

Người đàn ông thấy Vương Phàm ra liền vội vàng nghênh đón, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện có quá nhiều người:

“Ở đây hơi đông người, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi."

"Được."

Hai người đến một quán ăn nhanh mở cửa 24 giờ, vừa ngồi xuống người đàn ông đã không thể chờ đợi được mà hỏi:

“Cậu có hiểu biết về mấy chuyện đó không?"

"Chuyện gì?”

Vương Phàm biết rõ còn cố hỏi.

Người đàn ông trong lòng nóng nảy, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không có ai nhìn họ mới hạ thấp giọng nói:

“Chính là mấy chuyện tà ma quỷ quái ấy."

"Biết một chút.”

Vương Phàm không giấu diếm, dù sao hôm đó cũng đã bại lộ rồi.

"Vận thế không tốt? Công việc làm ăn gặp vấn đề, tình cảm với vợ cũng gặp vấn đề?"

Người đàn ông không ngờ Vương Phàm lại nói như vậy, theo bản năng gật đầu:

“Không sai, thật sự giống như cậu nói."

"Xem ra cậu thật sự hiểu những chuyện này, vốn dĩ lần trước tôi và vợ đưa con gái ra ngoài chơi, chỉ là muốn đi giải tỏa tâm trạng, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy."

"Hai ngày trước tôi đưa con gái đi chùa, họ nói tôi gặp được cao nhân, con gái tôi mới không sao. Nhưng họ lại nói gần đây tôi có huyết quang chi tai, nếu muốn hóa giải thì bảo tôi đến tìm các cậu."

"Vị học sinh này, cậu có thể giúp tôi không?"

Vương Phàm cảm thấy khó xử, không phải là không thể giúp ông ta, chỉ là Vương Phàm từ trước đến nay đều thu nợ âm, ông ta tìm cậu giúp đỡ chi bằng tìm Thanh Phong đạo trưởng.

"Tôi biết các cậu ra tay cần phải có thù lao, dạo gần đây tôi hơi túng thiếu, có thể trả trước cho cậu hai vạn tệ được không, số còn lại đợi giải quyết xong chuyện này tôi sẽ trả cho cậu?"

Người đàn ông sốt ruột nói, trông ông ta đã như lửa đốt đến nơi rồi.

Hai vạn?

Vương Phàm nghe thấy con số này thì tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài, nghĩ đến việc ông nội đột ngột rời đi, lão cha cũng không quản cậu, số tiền trong tay quả thật sắp dùng hết rồi.

Nếu có thể kiếm đủ tiền học đại học, sau này cũng không cần phải mở miệng xin tiền lão cha nữa.

"Vậy ông phải nói cho tôi biết trước, ông đã từng làm chuyện gì tổn hại âm đức hay không."

Vương Phàm không lập tức đồng ý, sự thay đổi trên người người đàn ông khiến cậu nghi ngờ.

Nếu chỉ là làm một vài chuyện không quan trọng, oán khí trên người ông ta sẽ không nặng đến vậy, thậm chí còn ảnh hưởng đến người nhà của ông ta.

Người đàn ông lập tức khó xử:

“Cái này..."

"Ông không muốn nói thì tôi cũng không có cách nào giúp ông.”

Vương Phàm xoay người muốn đi.

Người đàn ông nhanh chóng kéo cậu lại, vẻ mặt khó khăn nói:

“Thật ra cũng không phải là chuyện không thể nói, nhưng chuyện này cậu phải đảm bảo nhất định đừng nói cho vợ tôi biết."

Vương Phàm thấy ông ta chịu nói, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn:

“Được, tôi tự nhiên sẽ bảo vệ sự riêng tư của ông."

Hàn Sở Sinh lúc này mới từ từ kể lại.

Thì ra sau khi có cô con gái Hàn Tiếu Tiếu, ông ta còn muốn có một đứa con trai, nhưng vợ ông ta nhất quyết không chịu sinh nữa, vì vậy ông ta đã ra ngoài tìm một tình nhân, muốn ở bên ngoài sinh một đứa con trai.

Đợi đến khi đứa bé sinh ra, ông ta sẽ đưa đứa bé về, đến lúc đó vợ ông ta dù không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nhưng không ngờ tình nhân mang thai ba đứa đều là con gái, đến lần mang thai thứ ba thì sống chết không chịu phá thai, cuối cùng vì sự uy hiếp của Hàn Sở Sinh, người phụ nữ đã tự sát khi đang mang thai.

Nghe xong, Vương Phàm chỉ nói một câu:

“Dù tôi giúp ông thoát khỏi, món nợ này vẫn sẽ ở trên người ông."

"Đời này không sao, đời sau chưa chắc."

"Cái... cái gì cơ?”

Hàn Sở Sinh ngây người.

"Hậu sự đã lo liệu ổn thỏa chưa?”

Vương Phàm không còn cười cợt nữa, dù sao cũng là hai sinh mạng sống sờ sờ.

Trong đó còn có một đứa trẻ chưa ra đời, oán khí càng nặng!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc