Người Thành Thật Song Tính Xui Xẻo Bị Điên Phê Theo Đuổi

Quyển 2 - Chương 1

Trước Sau

break


 

“Muốn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong hoa huyệt của em."



 

Lúc Tống Thời mới đi làm thêm về thì đã nhặt được tờ giấy này ở trước cửa phòng, trên tờ giấy bị bôi đầy dầu bút màu đỏ, chữ viết méo mó quái dị, giống như là trẻ con vẽ ra dùng để đe dọa người khác vậy.



 

Đây đã là lần thứ ba cậu nhận được tờ giấy này, lúc ban đầu khi nhìn thấy những lời nói đầy ghê tởm đó anh đã sợ đến mức khóc thét, đó cũng là lần đầu tiên cậu dọn ra ngoài ở riêng.



 

Bởi vì một số lý do đặc biệt liên quan đến cơ thể cho nên cậu cứ cách một đoạn thời gian sẽ đến căn phòng trọ này ở mấy ngày liền mới đi, hơn nữa vào tối hôm cậu nhận được bức thư đó, lá gan cậu nhỏ quá nên cậu sợ tới mức lập tức báo cảnh sát, không biết có phải đó là lý do cảnh sát tới hay không. Chỉ có điều, một thời gian trôi qua vẫn chưa có thêm manh mối gì về vụ quấy rối này cả.



 

Sau đó một người bạn cùng phòng trong ký túc xá tìm tới rồi cãi nhau với cậu một trận, cậu lại một lần nữa nhận được tờ giấy này, Tống Thời thật sự đã rất sợ hãi, ngày hôm sau ngay lập tức lắp camera ở cửa, vốn tưởng rằng tên biến thái kia sẽ có điều bận tâm mà không ra tay, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại nhận được nữa.



 

Mở camera giám sát trong điện thoại di động ra, phát hiện camera của mình cả buổi chiều luôn bị hỏng, cậu vội vàng gọi điện thoại cho quản lý, ông nói là buổi chiều mất điện một lúc lâu, giờ còn đang sửa chữa.



 

Cậu run rẩy cầm tờ giấy vò thành cục rồi ném vào thùng rác bên cạnh, bắt đầu an ủi chính mình.



 

Không có việc gì, không có việc gì hết, cái tên biến thái kia chỉ là hù dọa mình mà thôi, sẽ không thật sự dám làm gì mình đâu, hắn không dám đâu.



 

Sau khi khóa trái cửa lại, cậu dùng ghế dựa để kê vào khe hở, còn đóng kỹ cửa chính lẫn cửa sổ, lúc này cậu mới thấy an tâm hơn nhiều, trong lúc tắm rửa, cậu không hề chú ý tới một bóng người màu đen mơ hồ hiện lên trước cửa sổ thủy tinh ở bên ngoài.



 

Thật vất vả lắm mới cảm giác mơ mơ màng màng muốn ngủ, nhưng đúng lúc này lại cảm giác trên cánh tay đột nhiên đau đớn.



 

Mùa đông rồi, muỗi ở đâu ra vậy?



 

Xem ra ngày mai cậu phải mua một chai thuốc diệt muỗi rồi.



 

Tống Thời mơ hồ nghĩ đến điều này trong lòng, mí mắt càng ngày càng nặng nề hơn.



 

Hơi thở của người trên giường dần dần trở nên đều đều hơn, trong bóng tối, từ trong gầm giường phát ra âm thanh sột soạt, một bóng người không rõ hình dáng đi ra.



 

Từ cái bóng của hắn ta trong bóng tối, có thể đoán đây chắc hẳn là một người đàn ông cao lớn.



 

Hắn giống như một con chó hoang đang thèm khát chảy nước miếng, phát ra tiếng thở hổn hển, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say kia, như một con dã thú rình mò trong góc tối âm u.



 

Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên nhích sát lại gần, hung hăng ngửi cơ thể của thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp trên giường, sau đó đè lên người cậu, dùng hai bàn tay to nắm lấy vòng eo tinh tế, tùy ý đùa bỡn vuốt ve, hắn không dám dùng lực quá mạnh, sợ rằng sẽ để lại dấu vết trên người cậu, hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để ngấu nghiến miếng bánh ngọt nhỏ xinh này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc