Chỉ số thông minh cao, lại còn có gia cảnh tốt, lớn lên còn đẹp trai nữa, kiểu người đàn ông như thế này là kiểu từ trên cao nhìn xuống, xem thường một người bình thường như anh cũng là chuyện dĩ nhiên.
Không chỉ có cấp trên, Thời Duyệt xung giống như một đứa bất tài vô dụng giữa nhóm người đồng nghiệp có học thức sâu rộng, mỗi lần anh về muộn, hoàn thành công việc cũng kém cỏi nhất.
Thật sự là anh đã ứng một câu, tăng ca muộn nhất, bị mắng tàn nhẫn nhất.
Thời Duyệt tính toán, anh đã tới đây làm gần một tháng, đã bị Phó Trì mắng ba lần là đồ phế vật.
Mỗi lần như vậy anh chỉ có thể đỏ mặt, cúi thấp đầu nghe Phó Trì châm chọc mình, sau đó hít hít cái mũi, tiếp tục làm việc, chờ không có ai ở trong công ty thì mới yên lặng rơi lệ.
Đã mấy lần như vậy, Thời Duyệt cảm thấy trong lòng mình cũng quá mạnh mẽ, anh nghĩ rằng chỉ cần mình càng cố gắng, cấp trên nhất định sẽ nhìn thấy được sự tiến bộ của anh.
Nhưng suy nghĩ đó của Thời Duyệt là vô cùng.
Trong cuộc họp lần này, Thời Duyệt tràn đầy tự tin đưa phương án của mình cho Phó Trì, Phó Trì lại không nhìn, ném phương án trong tay xuống đất.
Ánh mắt Thời Duyệt đỏ lên, đây là phương án mà anh đã thức suốt một tuần quá, vất vả lắm mới viết xong, cứ như vậy bị người ta giẫm đạp ở dưới chân.
Anh cúi người xuống, muốn đi nhặt lên, phía trên lại đột nhiên truyền đến một câu nói.
“Rác rưởi thì có cái gì để nhặt hả?"
Tâm huyết của mình bị người ta chà đạp, Thời Duyệt tức giận đến mức run tay, ngực cũng không ngừng phập phồng lên xuống: "Anh nói cái gì?"
Gương mặt của Phó Trì vẫn bình tĩnh không có cảm xúc gì như cũ, đôi môi mỏng xinh đẹp nói ra lời cay nghiệt: "Tôi nói, những cái gì, miễn là của cậu viết ra, thì đều là rác rưởi hết."
Thời Duyệt vài ngày nay vốn đã ngủ không ngon phải thức trắng cả đêm, đầu óc hỗn loạn, thần kinh đang căng thẳng đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đột nhiên khi anh nhìn thấy tâm huyết của mình bị chà đạp, trong khoảng thời gian ngắn đó, sợi dây mang tên lý trí trong đầu đã bị đứt đoạn.
Anh đứng lên, muốn xông tới trước mặt Phó Trì để cãi lại đối phương, nhưng còn chưa đi được hai bước, trước mắt lập tức tối sầm, anh té xỉu.
Chờ Thời Duyệt tỉnh lại lần nữa, thì đã thấy bản thân đang nằm ở trên giường, giữa hai chân có một thứ gì đó lông xù cọ đến bắp đùi khiến anh ngứa ngáy một trận.
Mà phía dưới cái chỗ khó có thể nói ra có một cảm giác rất là kỳ lạ, giống như có một cái lưỡi mềm đang liếʍ láp cọ sát vào hoa huyệt, ngứa ngáy nhưng cũng vô cùng sảng khoái, thậm chí anh còn cảm nhận được chất lỏng ấm nóng từ bên trong đang chảy ra ngoài.
“Ưm… A.”