Tôi biết rõ tội mình đang phạm là tôi tày trời. Trả thù – Tình yêu - Chữ hiếu , ba điều này đan xen vào nhau, phức tạp. Cuối cùng tôi như không tìm được gì cả.
Ngân Hách thế nào cũng không can hệ gì à?
“ Bố!... Bạn bè Ngân Hách đã thanh toán tất cả tiền điều trị cho anh ấy.
Tóc Xám từng nói, sẽ trả tiền chữa trị của Ngân Hách, cho nên, về chuyện này không cần lo lắng.”
“ Cho dù là bạn bè, chẳng qua cũng chỉ là một bọn lưu manh thôi.”
“ Bố!”
“ Ai lại muốn gánh vác số tiền lớn như thế cho bạn mình chứ?”
“ ! “
Tôi cắn chặt môi dưới, cúi đầu, nhìn tấm gạch nền dưới đất. Tôi còn phải lên lầu gọt trái cây cho Ngân Hách; chuẩn bị cơm cho anh; còn phải cho anh uống thuốc. Việc phải làm cho Ngân Hách thật sự rất nhiều, rất nhiều!
“ Là con gây ra. Bố, là con...là con gây ra. Là con gái bố làm Ngân Hách thành như thế. Con không mong được bố tha thứ. Cho nên, bố bỏ qua... bỏ qua cho Ngân Hách đi.”
“ Câm miệng! Con có biết máu đang chảy trong người nó là máu của ai không?”
“ Con biết! Con quá biết. Con biết, người con muốn tìm mấy năm nay là Ngân Hách. Nhưng... Đó không phải là chuyện Ngân Hách muốn. Anh ấy không biết gì cả phải không? Sinh ra ở đó cũng không phải lỗi của anh ấy. Không phải anh ấy muốn trở thành như thế, phải không? Đó là chuyện xảy ra khi Ngân Hách còn nhỏ. Ngân Hách mới biết chuyện này cách đây không lâu.
“ Con vừa thi xong đại học, nó đã trở về tổ chức rồi.”
“ Cậu ấy vì ghét tổ chức nên mới rời khỏi đó. Là vì con muốn tìm người trả thù, nên đẩy cậu ấy vào cuộc. Là con bảo cậu ấy trở về.”
“. . ..”
“ Là con làm cậu ấy thành như thế. Vì con muốn trả thù, nên để con được toại nguyện, cậu ấy để con đánh một cách vô điều kiện. Kết quả mới thành như thế. Nhưng cậu ấy vẫn chấp nhận con, quý trọng con... Điều này, bố có lẽ rõ hơn con chứ.?”
“ Chính vì như thế, bố càng cảm thấy hổ thẹn với mẹ con.”
“ Bố...”
“ Đừng làm ra vẻ mặt như thế. Hắn vào nhà chúng ta để bảo về con với cơ thể dơ bẩn như thế. Chuyện này vốn đã là chuyện không thể tha thứ được rồi!”
“ Bố !”
“ Quả thật là dẫn sói về nhà.”
“ Bố!”
“ Lên xe!”
“ Không!”
Tôi quay lưng chạy về bệnh viện.
Nhìn thấy tôi hốt hoảng chạy vào phòng. Ngân Hách hỏi xảy ra chuyện gì. Chuyện tôi có thể làm chỉ là ngăn không cho nước mắt chảy ra, tuy tôi cố hết sức, nhưng nước mắt vẫn đầm đìa.
“ Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy cánh tay đang bó bột của Ngân Hách, tim tôi lại đau. Tôi nhắm nghiền mắt.
“ Sao thế? Cậu rốt cuộc sao thế?”
Tôi đang đứng ở cửa phòng, Ngân Hách chạy lại trước mặt tôi, dịu dàng lau nước mắt.
“ Ngân Hách, Ngân Hách. Xin lỗi...xin lỗi...hu hu... đều tại tớ....cánh tay cậu....ko chừng sẽ tàn phế...”
“ ...?”
Tôi mong cậu nổi giận, mong cậu oán trách tôi .
Nhưng....
“ Cánh tay này à? Tớ biết rồi.”
“ Sao cơ?”
“ Thật ra, tớ đã cảm nhận được.”
Ngân Hách chạm vào cái ngón tay bị thương.
“ Không chút cảm giác nào.”
“ Làm thế nào....làm thế nào bây giờ .... Tại sao chỉ có cậu chịu khổ! Người có tội là tôi, nhưng tại sao mỗi lần đều là cậu chịu tôi! Hu....hu hu...hu...”
Thượng đế ơi, con đã chịu đủ rồi, có thể không chịu khổ nữa được không? Ông muốn xé toạc vết thương đang lành của con để hút máu ra phải không? Có thể đừng hành hạ con nữa được không? Lẽ nào, con là đứa con bị ông bỏ rơi ?
“ Đừng khóc.” Ngân Hách buồn rầu nói nhỏ.
“ Ngốc lắm, cậu phải nổi giận chứ! Hu...hu hu...hu...nổi giận chứ. Mắng tôi là sao chổi, hu hu... bảo tôi xéo đi. Cậu hãy mắng tôi một trận đi chứ! Tại sao?”
“ Đừng khóc. Khóc nữa, ông già Noel sẽ không tặng quà cho cậu đâu. Sắp lễ Noel rồi, đừng khóc nữa, ngoan. Tớ không sao....giống như lúc trứơc vậy.”
Nụ cười mông lung và bi thương của Ngân Hách giống như con dao nhọn đâm vào tim tôi.
“ A...ư...ư..”
Trong cơn ngủ say, tôi nghe thấy âm thanh rất lạ, liền mở mắt ra nhìn. Tôi thấy Ngân Hách đổ mồ hôi lạnh toát cả người và đang giãy giụa. Chớp mắt, tôi tỉnh ngủ ngay.
Tôi chạy nhanh ra ngoài hành lang nhìn tứ phía. Tôi vội vàng tìm một cô y tá.
“ Cô.... cô y tá ơi, bênh nhận Hạ Ngân Hách phòng bệnh đặc biệt có biểu hiện khác thường.”
Nghe tôi nói, y tá chạy ngay đến phòng bệnh xem xét tình trang trên người Ngân Hách.
“ Bắt đầu khi nào ?”
“ Em cũng không biết. Khi em tỉnh dậy, cậu ấy đã như thế.”
“ Chị đi tìm bác sĩ. Em ở đây xem chừng bệnh nhân, đừng để anh ta làm hại đén mình hoặc ngất đi.”
Nhìn thấy Ngân Hách ôm cánh tay bó bột giãy giụa trên giường, tôi bỗng sợ. Đừng để lo lắng của tôi và sự tưởng tượng của tôi thành hiện thực chứ.?
“ Ngân Hách, Ngân Hách, cậu có thể nhìn thấy tớ không?”
“ A...a...ư ư, ơ....!”
“ Bác sĩ sao vẫn chưa tới! Ngân Hách! Ngân Hách!”
Lúc này bác sĩ chạy vào, chích cho Ngân Hách mũi thuốc giảm đau.
“ Phù...”
“ Bác sĩ, Ngân Hách sao thế? Cậu ấy sao lại thành như thế.”
“ Bởi vì thuốc giảm đau đã hết tác dụng nên mới bị đau đớn. Nhìn thấy cậu ấy kiên cường như thế, thật hiếm có.” Bác sĩ nhìn Ngân Hách với ánh mắt thương hại.
“ Thế....thế, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
“ Đúng thế. Thời gian có hiệu lực của thuốc giảm đau cũng giảm bớt từ từ. Tốt nhất nên mau chóng đưa đến các bệnh viện lớn ở nước ngoài....”
“ Thế, ra bệnh viện lớn ở nước ngoài cần bao nhiêu tiền? Phải làm gì chứ?”
“ Cho dù nhanh thế nào đi nữa, ra nước ngoài cũng phải cần một tuần. Hơn nữa, còn phải cần rất nhiều tiền, cho nên, cô nên nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Sau khi bác sĩ đi ra khỏi phòng, tim tôi mới hơi bình tĩnh trở lại. Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện lớn ở nước ngoài?
Lúc tôi đang ngồi cạnh giường thở dài, tôi cảm thấy có cái gì đó đặt lên đầu tôi. Ngẩng lên nhìn, hoá ra là tay Ngân Hách.
“ Ngân Hách trở mình mấy lần, cuối cùng ngủ thiếp đi.
* * * * * *
Không còn cách nào khác. Đây là lựa chọn cuối cùng, cũng là phương án tốt nhất tôi có thể làm.
“ Ngân Hách, cậu vẫn khoẻ chứ?”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mặt Ngân Hách, cậu ta nhíu mày, khẽ gật đầu.
“ Cậu sao có thể chịu được cơn đau chứ? Quả thật là người thép.”
“ Tớ vốn rất khoẻ mạnh mà.”
“ À, tớ ra ngoài một chút.”
“ Mới sáng sớm, cậu muốn đi đâu?”
“ Mấy ngày nay, cứ ở trong bệnh viện mà đối mặt với cậu, tớ nhìn chán rồi. Tớ phải ra ngoài tìm nhân tình đây.”
“ Thế, tớ sẽ mặc đồ bệnh nhân đi theo cậu.”
“ Tức cậu quá, tớ còn phải đi thăm rất nhiều anh đẹp trai nữa.”
“ Thế tớ sẽ mang theo bình nước biển đi theo cậu.”
“ Còn phải nắm tay các anh đẹp trai đó, giả vờ như chưa có bạn trai.”
“ Thế tớ sẽ mang theo bình nước biển, mặc áo bệnh nhân mà cõng cậu đi tới đi lui trên đường.”
Tưởng tượng ra một chuyện thật đáng sợ. Tôi khẽ lắc đầu. “ Thật ra, tớ đi gặp bố.”
“ Chủ tịch? Tại sao?” Ngân Hách vẫn không biết là bố đã biết mọi chuyện.
Tôi mỉm cười và trả lời: “ Tớ sợ, ông ấy lâu quá không gặp tớ sẽ lo lắng, tớ đi một chút rồi về.”
“ Ừ. Nhưng nếu cậu dám đi tìm tình nhân khác, đừng quên những lời nói lúc nãy.”
"Ừ, tôi sao quên được chứ?"
“ Đi đường cẩn thận nhé.”
“ Biết rồi.”
Tôi đến công ty của bố, bước vào văn phòng chủ tịch. Nhưng, bố tỏ ra rất lạnh lùng.
“ Bố...”
“ Cô còn nhớ tôi là bố cô sao?”
“ Bố...”
“ Đến tìm tôi có chuyện gì?”
Cổ họng tôi nấc nghẹn, lưỡi cứng đơ, thật khó mở lời. Nhưng vừa nhớ đến chuyện tối qua, tôi lên tiếng.
“ Chúng ta cũng từng đau khổ như thế! Không, chúng ta đau khổ hơn hắn! Lẽ nào con quên, tại bố của nó, nhà chúng ta bị đau thương đến mức nào.?”
“ Đó không phải lỗi của Ngân Hách.”
“ Không gặp được người cha tốt là lỗi của nó.!”
“ Bố!”
Nói xong, bố chỉ chăm chú vào giấy tờ. Lẽ nào, tôi thật sự không làm được gì?
“ Bố...con...con mệt lắm rồi. Con đã đánh cậu ấy thành ra như thế. Con cứ tưởng, thay mẹ báo thì rồi, con sẽ rất vui, rất thoải mái...Nhưng con sai rồi. Con rất đau khổ! Cảm giác đó giống cảm giác khi làm đám tang mẹ. Bố, bố chỉ cần nổi giận thì được rồi...Nhưng...nhưng con thì sao? Nhưng bố có biết rằng cậu ấy đứng yên để cho con đánh.”
“...?”
“ Con thương mẹ, nhưng con cũng yêu Ngân Hách! Cho nên, con rất đau khổ! Con muốn cứu Ngân Hách, con muốn cậu ấy khoẻ lại. Cho dù lấy cánh tay của con cho cậu ấy, con cũng không tiếc.”
Bố từ từ ngẩng lên nhìn tôi, còn tôi lại cố tránh ánh mắt của bố. Tôi biết, những lời tôi nói ra là bất hiếu, nhưng đây đều là những lời thật lòng. Bởi vì tôi yêu bố, đồng thời cũng yêu Ngân Hách.
Bố nặng nề nói :” Thế nếu bố đồng ý với con, đưa hắn ra nước ngoài trị bệnh. Con có thể chuyện gì cũng nghe lời bố không?”
“ Có thể!”
Bố im lặng nhìn tôi một lúc, rồi nở nụ cười lạnh nhạt:“ Hãy chia tay với nó.”
*********************************
“ Không được.”
Đúng như tôi đã dự liệu, Ngân Hách lắc đầu phản đối kịch liệt : “ Cho dù cơ tay đứt hết, thuốc giảm đau không còn tác dụng, tớ cũng tuyệt đối không thể làm như thế. Không, tuyệt đối không thể. Cho dù chặt đứt cánh tay đi, tớ cũng không chia tay với cậu.”
Nước mắt tôi tuôn rơi.
Bởi vì trò đùa của số phận, chưa đến 20 tuổi, cậu ấy đã bao lần bị dao kề vào cổ, tôi cũng mấy lần chĩa mũi dao vào Ngân Hách. Bây giờ, điều tôi làm lại là thông báo cuộc chia ly lần nữa.
“ Cậu biết rõ mà, sau khi cậu rời khỏi tớ, tớ làm sao sống nổi.”
“ Ngân Hách, cậu nghĩ lại đi...”
“ Không cần nghĩ nữa. Kết luận của tớ là thế này. Cho dù phải chặt đứt cánh tay đi, cho dù cơ tay đểu bị đứt hết, tớ cũng không thể để cậu đi. Tuyệt đối không!”
“ Cậu như thế, tớ phải làm sao? Là tớ làm cậu thành thế này, tớ...phải làm sao?”
“ Cậu không cần đau khổ vì chuyện đó. Chỉ cần cậu ở cạnh tớ như không có chuyện gì xảy ra là được rồi! Hãy ở bên cạnh tớ.”
“ Nhìn thấy cánh tay tàn phế do tớ gây ra cho cậu, cậu tưởng tớ sẽ hạnh phúc sao? Nhìn cậu chịu đau đớn từ ngày này sang ngày khác mà không có thuốc giảm đau trợ giúp, cậu tưởng tớ sẽ hạnh phúc sao?”
Ngân Hách tránh nhìn những giọt nước mắ của tôi . “ Có thể giữ cậu bên mình....Tớ cho rằng, hạnh phúc bắt đầu như thế...”
“ Hu.... Hu..hu....”
“ Lại thế rồi. Tớ và cậu rốt cuộc là duyên phận gì? Lẽ nào chỉ là duyên phận lướt qua? Hay là tớ quá lưu luyến sự ngẫu nhiên chết tiệt đó?”
“ ....”
“ Hay là kiếp trước, tớ tạo nhiều tội ác, kiếp này bị trừng phạt phải mất đi người yêu thương nhất.?” Ngân Hách vẫn cúi đầu nói, nước mắt trào ướt cả chăn.
Tôi bước đến, vuốt tóc Ngân Hách, Ngân Hách lấy cánh tay còn lành lặn ôm chặt lấy tôi. “ Cậu bảo tớ...cậu bảo tớ sao có thể để cậu đi...Sao có thể để cậu đi lần nữa!...”
Cạch.
“ Huệ Bân, chúng ta về thôi.” Cửa phòng mở ra, là bố.
Tôi chậm rãi đứng dậy. Điều tôi có thể làm chỉ là thế này. Lưu lại trong tôi cũng chỉ là thế này. Lại một lần chia ly bất đắc dĩ.
Ngân Hách, tớ ổn, thật sự rất ổn. Tớ chỉ lo cậu sẽ đau khổ, cậu sẽ không yên tâm về tớ.
“ Chủ tịch...
Ngân Hách gọi bố, nước mắt lăn dài trên má, nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng trước mặt, Ngân Hách hỏi :” Khi nào đi ra nước ngoài.”
“ Khi nào tôi lên tiếng, thì sẽ được ngay.”
“ Cho tôi thời gian một ngày để sắp xếp một chút được không.?”
“ Một ngày?”
“ Sáng ngày mai, tôi sẽ trả Huệ Bân lại cho ông.”
“ Đề nghị này quá nguy hiểm.”
“ Sẽ không xảy ra chuyện gì khiến ông phải lo lắng đâu. Tôi chỉ muốn lưu lại hồi ức đủ để sống tiếp tục. Cho nên, ông cho tôi thời gian một ngày, chỉ một ngày.”
“ Không được! “
“ Bố!” “ Chủ tịch....”
Tôi và Ngân Hách nhìn bố với ánh mắt như nhau.
Chỉ một ngày. Chúng tôi nắm chặt tay bố và khẩn thiết nhìn.
Bố suy nghĩ rất lâu rồi nói :” Bây giờ là 2 giờ chiều, đúng 9 giờ sáng mai, tôi sẽ đến.”