Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 7

Trước Sau

break
Hệ thống có một không gian lưu trữ giống như ba lô trong trò chơi, mọi vật phẩm mua từ cửa hàng đều có thể cất trong đó, khi nào dùng thì lấy ra.
Cô cất cung tên, nhíu mày nhìn con mồi khổng lồ trước mắt.
Thứ này không thu lại được, phải tự cô kéo về, nhìn kích thước thì ít nhất cũng phải cả nghìn cân, kéo đến năm nào mới tới?
Bình thường cô rất ít khi đi săn ở những nơi xa lãnh thổ của mình, chính là vì lý do này, trên Hoang Tinh có nhiều loài dã thú có kích thước quá mức bất thường, giết chúng thì dễ nhưng mang về thì khó.
Nhưng bảo cô cứ thế mà bỏ lại thì không được, gia đình nào mà tùy tiện vứt bỏ thức ăn cả một mùa đông chứ?
Tống Xuân Thời thở dài trong lòng, khuất phục trước sự nghèo đói, đành phải túm lấy đuôi con thú, vắt lên vai như sợi dây thừng, thân hình nhỏ bé kéo lê con thú khổng lồ, nhìn từ xa trông như kiến tha mồi.
Cách đó vài kilomet, một nhóm học viên của Học viện quân sự vừa thoát khỏi miệng dã thú, kinh hồn bạt vía tìm một nơi tránh gió, chuẩn bị làm điểm cắm trại đêm nay.
Trên Tinh Võng, khán giả liên tục bày tỏ sự cảm thông với bọn họ.
“Quá vất vả rồi, đến cả vũ khí nóng cũng không có, con dao găm nhỏ xíu đó căn bản chẳng có tác dụng gì, có thể nói là tay không đối mặt với quái thú.”
“Họ thật dũng cảm! Đổi lại là người bình thường thì đã sớm sợ đến mềm cả chân rồi.”
“Đúng vậy, mà họ còn thoát thân thành công, không ai bị thương, không ai bị lạc đội, sẽ không có ai làm tốt hơn thế.”
“Sự phối hợp ăn ý của cả nhóm, có thể nói là hoàn hảo!”
Những lời khen ngợi tràn ngập màn hình.
Đột nhiên, ở rìa màn hình xuất hiện một bóng đen khổng lồ, khán giả nhìn mà tim đập thình thịch, chẳng lẽ lại có một con dã thú nữa sao?!
Nhóm học viên cũng chú ý, lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn về hướng đó.
Dưới sự chú ý của vô số cặp mắt, bóng đen di chuyển với tốc độ cực kỳ chậm, đợi đến khi tới gần, mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.
Thì ra là một cô gái đang kéo lê xác một con dã thú khổng lồ!
Thân hình mảnh mai của cô gái hoàn toàn bị che khuất trong bóng của con quái thú, đến nỗi lúc đầu không ai phát hiện ra cô.
Cảnh tượng này thực sự quá sức kinh ngạc, tất cả mọi người đều không nói nên lời, chỉ biết trừng mắt nhìn cô gái từ từ đi ngang qua giữa khung hình, rồi lại chậm rãi đi xa.
Khán giả: “...”
Bình luận dường như đông cứng lại, sau một lúc lâu mới có người thăm dò để lại bình luận.
“Cái kia... không phải là mắt tôi có vấn đề chứ?”
“Không rõ, hình như mắt tôi cũng đột nhiên có vấn đề rồi.”
“Đột nhiên bị mù +1”
“Tránh ra hết, mắt tôi tốt tôi nói cho! Cô bé này chính là người chạy rất nhanh đã đi ngang qua vào hồi sáng sớm! Con dã thú trong tay cô bé, chính là con đã đuổi theo các học viên của Học viện quân sự đến nỗi hồn bay phách lạc cách đây nửa giờ! Cô bé mạnh đến vậy, nghiền ép đám thiên tài của Đế Quốc trở thành cặn!”
Ngay khi lời này được nói ra, lập tức có người phản bác: [Ai có thể chứng minh con dã thú là do cô ta săn được? Có lẽ chỉ là may mắn nhặt được, căn bản không thể chứng minh được thực lực của cô ta.]
[Nếu không phải cô ấy giết chẳng lẽ ông giết? Lại đây, lại đây biểu diễn xem nào!]
[Ai cãi nhau xê ra chỗ khác, chúng ta hãy phân tích một cách lý tính. Từ khi các học viên vào sa mạc, đến nay đã ròng rã hai ngày, chỉ gặp một mình cô gái đó. Mà các học viên gặp phải dã thú, đến khi cô gái kéo xác dã thú xuất hiện, giữa hai thời điểm này cách nhau 38 phút. Trong 38 phút này, khả năng có người khác xuất hiện trong sa mạc rõ ràng là rất nhỏ. Vì vậy, khả năng cao nhất là con dã thú đã chết dưới tay cô gái.]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc