“Cậu không nghe nhầm đâu.” Tống Xuân Thời kéo mạnh cậu, dùng tư thế thả diều quen thuộc chạy đến điểm tập hợp.
Hai người ở tầng cao nhất, đường xá so với những học viên khác xa hơn, may là trước đó Tống Xuân Thời đã quan sát đường đi tốt nhất từ cửa sổ, lúc này kéo Allen rẽ trái rẽ phải, thỉnh thoảng vượt qua vài chướng ngại vật, rất nhanh đã chạy trước mặt tất cả mọi người.
Những người phía sau chỉ có thể nhìn bóng lưng xa tít của họ, khổ sở đuổi theo.
“Tiểu, tiểu mập mạp kia... may mắn quá rồi!” Một học viên thở hổn hển nói.
Không cần đoạt mệnh chạy như điên, không cần tranh đoạt đồ ăn, còn dễ dàng có được một khoang ngủ hạng sang, loại chuyện tốt như vậy sao lại không xảy ra với cậu ta?
“Muốn nhét cậu ta vào bao đánh một trận!”
Đồng bọn tạt cho hắn một gáo nước lạnh: “Biết cậu ta họ gì không, họ gì? Garcia! Sư vương của gia tộc Garcia, chính là chị ruột của cậu ta.”
“... Mẹ kiếp!” Nhóc mập kia là một con sâu gạo chuyên nghiệp!
Các học viên lảo đảo chạy đến điểm tập hợp, có người tóc tai bù xù, có người quần áo chưa mặc chỉnh tề, còn có người chỉ đi một chiếc giày.
Huấn luyện viên tóc đỏ cười híp mắt nhìn bọn họ, chờ người đến đông đủ, mới thoải mái nhàn nhã mở miệng: “Buổi tối ngủ thế nào? Trước đó quên nhắc nhở mọi người, sáng mai nhớ dậy đúng giờ, được rồi, giải tán.”
“Giải tán?!”
Các học viên ầm ĩ lên, nửa đêm gọi họ dậy tập hợp, chỉ để nói câu vô nghĩa này sao?
Bọn họ không dám tin nhìn về phía huấn luyện viên, chỉ thấy hắn khoát tay áo, vô liêm sỉ nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, về ngủ đi, thức khuya không phải là thói quen tốt.”
Oán niệm trong sân huấn luyện lập tức bùng nổ, nếu như không phải đánh không lại, lúc này tên huấn luyện viên đã bị thương nặng.
Tống Xuân Thời đi từ rìa ngoài cùng đến, đi về phía khoang ngủ, lúc đi ngang qua huấn luyện viên, nhìn hắn một cái.
Carol ho khan một tiếng, sờ mũi.
Hắn cũng không muốn làm kẻ xấu, nhưng việc nửa đêm giày vò các học viên mới vốn là tiết mục không thể thiếu, mấy tên huấn luyện viên bốc thăm trúng hắn, không còn cách nào khác.
Năm ngoái chuyện như vậy không biết đã làm bao nhiêu lần, nhìn thấy các học viên dáng vẻ chật vật, hắn còn cảm thấy rất thú vị, lần này không biết vì sao, dưới ánh mắt của cô gái, hắn đột nhiên có chút chột dạ.
(Lời tác giả:
Xuân Thời: Lần sau còn như vậy sẽ bị tôi đánh.
Carol:...)
Nửa đêm bị giày vò một trận, ngày hôm sau khi tập hợp, nhiều học viên có quầng thâm dưới mắt, tinh thần không tốt.
Bất quá, khi huấn luyện viên tuyên bố, hôm nay muốn dẫn bọn họ tham quan phòng triển lãm vũ khí của trường quân đội thì tất cả mọi người đều phấn khích.
Mặc dù Đế Quốc không ban hành lệnh cấm, người dân có thể mua vũ khí thông qua đăng ký chính thức, nhưng những thứ mà người bình thường có thể tiếp xúc được thì rõ ràng không cùng đẳng cấp với những thứ mà trường quân đội trưng bày. Huống hồ các học viên còn trẻ tuổi, ngoại trừ số ít gia thế đặc thù thì phần lớn trước đây chưa từng thực sự tiếp xúc với vũ khí.
Phòng triển lãm có hình dáng bên ngoài giống như một tòa nhà bình thường, nhưng bên trong lại bao gồm tất cả các loại vũ khí đơn binh, từ vũ khí lạnh thời viễn cổ đến cơ giáp đứng đầu hiện nay, từ con dao găm nhỏ đến khẩu pháo hạt lớn, giống như một tòa nhà về lịch sử tiến hóa vũ khí của loài người.
Tống Xuân Thời xem từng món một, thấy món nào không hiểu, còn bảo người máy bên cạnh giảng giải cho mình một phen.
Mặc dù cô vẫn luôn sử dụng dao găm và cung tên, về sau lớn khái cũng sẽ không sử dụng những vũ khí công nghệ cao này, nhưng biết đâu đối thủ lại sử dụng thì sao, biết người biết ta không bao giờ sai.
Đi đến vị trí trưng bày cơ giáp, nơi này tụ tập học viên nhiều nhất, mắt ai cũng sáng rực.
Tống Xuân Thời ngẩng đầu quan sát một lúc, nói với hệ thống: [Là do không khởi động sao? Tôi cứ thấy sức mạnh của chiếc cơ giáp này không bằng chiếc của Carol.]
[Cảm nhận của ký chủ không sai, so với lớn gia hỏa kia, sức mạnh của chiếc trước mắt này thấp hơn khoảng hai cấp.]
[Tại sao vậy?] Phía trước có quá nhiều người vây quanh, không thể tìm trí tuệ nhân tạo để giải đáp thắc mắc, Tống Xuân Thời đang định hỏi Allen có biết không, bỗng nhiên phát hiện, đã một lúc rồi không thấy cậu ta đâu.
Hệ thống nhắc nhở: [Nhóc mập kia vừa rồi nói đi vệ sinh.]
[Đó là chuyện của hai mươi phút trước.] Chỉ cần đường ruột không có vấn đề gì thì thời gian này đủ để cậu ta đi vệ sinh hai lần.
Tống Xuân Thời chen ra khỏi đám đông, nhìn xung quanh một vòng, đi về phía biển chỉ nhà vệ sinh.
Đi đến trước cửa, chưa kịp gõ cửa, đôi tai nhạy bén đã nghe thấy giọng nói của Allen.
“...... Tôi khuyên các cậu không nên làm vậy, bởi vì tôi nhận ra mỗi người các cậu, con trai thứ hai của dòng họ Colum, con gái út nhà Boli, còn có cả họ hàng nhà họ Chu, bây giờ các cậu nhắm vào tôi, sau này gia tộc của các cậu sẽ phải chịu sự trả thù.”