Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 30

Trước Sau

break
Luật pháp của Đế Quốc quy định, những người dưới hai mươi tuổi đều là trẻ vị thành niên, có thể hưởng phúc lợi xã hội. Tống Xuân Thời bây giờ được tính là công dân tạm thời, cũng có thể hưởng đãi ngộ như vậy.
Lúc này đang là kỳ tuyển sinh của trường quân đội, chưa chính thức khai giảng, tân sinh viên không thể vào trường, cho nên Carol đã giúp Tống Xuân Thời xin phúc lợi, bao gồm nhà ở miễn phí, trợ cấp hàng tháng và các khóa học phổ cập...
Phi thuyền còn chưa hạ cánh thì hệ thống bảo vệ dân số đã gửi thông tin đến, đã phân phối xong chỗ ở.
Theo địa chỉ trên, Carol đỗ phi thuyền ở rìa một quảng trường, chỉ vào xung quanh quảng trường nói: “Chỗ ở được phân phối thống nhất đều theo kiểu này, nếu em không quen, tôi sẽ đưa em đi thuê nhà ở nơi khác.”
Tống Xuân Thời ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh quảng trường là những tòa nhà cao lớn, hơi giống chung cư, chỉ là rất cao, không nhìn thấy đỉnh, bố cục hơi dày đặc, nhưng ngẫm lại nơi này là thủ đô tinh, tấc đất tấc vàng mà lại có nhà ở miễn phí, còn gì để chê bai?
“Không cần, ở đây rất tốt.” Cô thật lòng nói.

“Được thôi.” Carol gật đầu bước xuống phi thuyền, chuẩn bị đưa cô lên lầu.
Hai người vừa đi được vài bước thì một con rô bốt trượt đến: “Xin hãy xuất trình chứng minh thân phận.”
Tống Xuân Thời thử dùng vòng tay quẹt qua, rô bốt kêu một tiếng “Tít”: “Hoan nghênh vào ở, nơi ở của ngài là G1003, đường đi đã gửi tới quang não của ngài.”
Nói xong nó trượt đến bên Carol, quẹt vòng tay của hắn, âm lượng tăng lên rõ rệt: “Người ngoài xin dừng lại để đăng ký! Người ngoài xin dừng lại để đăng ký!”
Lúc này trên quảng trường có không ít người qua lại, đều là những người chưa thành niên đang sống trong nhà phúc lợi, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, ánh mắt của một đám nhóc con nhìn Carol giống nhìn cái gì lớn phôi đản.
Carol lúng túng không thôi, sắc mặt sắp cùng màu với mái tóc, bực bội nói: “Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, tôi đăng ký là được chứ gì!”
Tống Xuân Thời nhịn cười: “Hay là em tự lên đi, một đường cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Con rô bốt vẫn đứng chắn trước mặt Carol không buông tha, bị nhiều đứa trẻ chú ý như vậy hắn cũng có chút không chịu nổi, nghĩ hẳn là không có chuyện phiền phức gì bèn nói: “Được thôi, em có phương thức liên lạc của tôi, có chuyện gì thì cứ liên hệ.”
Tống Xuân Thời gật đầu, tiện tay ném một thứ gì đó sang rồi quay người đi.
Carol tiễn cô vào tòa chung cư, trong lòng còn có chút phiền muộn nhàn nhạt, cảm giác như một ông già nhìn đứa con rời khỏi tổ.
Đợi hắn cúi đầu nhìn rõ thứ cô gái ném cho mình thì chút đa sầu đa cảm đó lập tức bay biến.
Cô thế mà lại gói Tinh Quang thạch trong vải rách, cứ thế tùy tiện ném qua! Tinh Quang thạch từ bao giờ chịu tủi hờn như vậy!
Nếu không phải con rô bốt chắn trước mặt, hắn thật sự phải đuổi theo giáo huấn đứa trẻ đó một trận cho ra trò!
Carol thậm chí còn không về nhà, trực tiếp lái phi thuyền đến Học viện quân sự Đế Quốc.
Bên kia, Tống Xuân Thời theo sự chỉ dẫn của quang não, nhanh chóng tìm thấy phòng của mình.
Nói là phòng nhưng lại có phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng khách riêng biệt, thậm chí còn có một gian bếp nhỏ, tất cả đồ nội thất được điều khiển thông minh, rô bốt gia dụng luôn luôn cung cấp dịch vụ.
Tống Xuân Thời tham quan xong chỉ có một cảm nhận, Đế Quốc thật giàu có.
Nếu không có tiền thì làm sao có thể chống đỡ được hệ thống phúc lợi khổng lồ hoàn thiện như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc