Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 20

Trước Sau

break
Carol không tức giận, biết đứa bé này thậm chí còn không nói trôi chảy tiếng phổ thông, hắn kiên nhẫn với cô hơn mấy phần.
“Đừng vội từ chối, thế này đi, trước tiên học tiếng phổ thông, bất kể có vào học viện quân sự hay không, cũng không có hại gì cho em.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi hẻm núi, Carol ra hiệu cho Tống Xuân Thời đứng tại chỗ, hắn đi xa một chút, không biết bày trò gì, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cỗ máy khổng lồ, hắn trèo lên máy rồi đột ngột phi lên khỏi mặt đất, nhanh chóng bay xa.
Tống Xuân Thời ngửa đầu ngơ ngác nhìn, mở to mắt như dân nhà quê: “Siêu nhân? Ultraman? Transformers?”
Xin hãy thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của cô, ở Hoang Tinh, có thể nhìn thấy một chiếc tàu vũ trụ đã là tốt lắm rồi, chưa từng nghe nói có ai sở hữu một thứ đồ sộ như thế này.
[Chúng ta không chạy sao?] Hệ thống lên tiếng.

“Chạy cái gì?” Tống Xuân Thời nói: “Anh ta bảo tôi đợi thì đợi, xem anh ta muốn làm gì.”
Hơn nữa đối phương có thứ công nghệ cao phạm quy như vậy, cho dù cô có chạy cũng sẽ bị bắt lại thôi.
Cô không vội, ngược lại còn nhàn nhã tìm mũi tên vừa bắn ra trên mặt đất.
Cô đã bắn tổng cộng ba mũi, chỉ tìm lại được hai mũi, còn một mũi đã vỡ, lại là hai điểm năng lượng...
Tống Xuân Thời nhíu mày thầm đau lòng.
Carol nhanh chóng trở lại, lúc cỗ máy đáp xuống, nó quỳ một gối như người vậy, trông vừa ngầu lòi vừa đẹp trai.
Đợi hắn nhảy xuống, Tống Xuân Thời tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là cơ giáp, khi nào em vào học viện quân sự sẽ được tiếp xúc.”
“Cơ giáp?” Lại là một từ xa lạ nữa.
“Cái này cho em.” Carol lấy ra một thứ trông giống vòng tay trẻ em, nhấn nút, màn hình trong suốt bật lên, trên màn hình có một đứa nhóc chibi đang ê a đọc: “Ba ba của ba ba gọi là ông nội, mẹ của ba ba gọi là bà nội--”
Tống Xuân Thời đầy vạch đen: “Đây là cái gì!”
Khóe miệng Carol nở nụ cười: “Tài liệu giảng dạy vỡ lòng cho trẻ em, tôi nghĩ rất phù hợp với em.”
Không đợi Tống Xuân Thời thẹn quá hóa giận, hắn nghiêm mặt nói: “Nhiệm vụ của tôi vẫn chưa hoàn thành, cần phải đưa một số học viên về thủ đô tinh, sau đó sẽ đến tìm em, hy vọng khi đó em có thể cho tôi câu trả lời thực sự.”
Hắn vỗ vai Tống Xuân Thời, cuối cùng cười nói: “Thế giới bên ngoài rất khác biệt, nhóc con, em nên ra ngoài xem thử.”
Nói xong, hắn lái cơ giáp ngầu lòi của mình bay đi mất hút.
Tống Xuân Thời đưa mắt nhìn hắn bay xa, rồi lại cúi đầu nhìn Tài liệu giảng dạy vỡ lòng trong tay, vẻ mặt chán ghét như thể chỉ cần một giây nữa thôi là cô sẽ vứt nó đi.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đeo nó vào tay.
Cô không hiểu lắm lời của người đàn ông vừa nãy, nhưng cô đã nhìn thấy một thế giới khác mà hắn thể hiện, đó là thứ mà cả đời ở Hoang Tinh cô không bao giờ tiếp xúc được.
Mặc dù cô chỉ muốn đào khoáng để tích điểm năng lượng về nhà, nhưng đối với thế giới mới mẻ chưa biết này, cô vẫn rất tò mò.
Dành ra vài ngày, Tống Xuân Thời học xong tài liệu vỡ lòng, biết được rất nhiều kiến thức mới.
Chẳng hạn như, thế giới này không có Trái Đất, loài người bắt nguồn từ một hành tinh tên là Cổ Lam tinh, các quốc gia ở đó cũng không phải những quốc gia mà cô biết.
Vì thế, cô không phải xuyên không đến tương lai của Trái Đất mà là đến một không gian song song khác.
Lại chẳng hạn như, ở đây mọi người đều có tinh thần lực.
Đa số mọi người đều có tinh thần lực cấp D, tinh thần lực có thể tỏa ra ngoài cơ thể, tạo thành xúc giác tinh thần lực, là giác quan thứ sáu ngoài năm giác quan bình thường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc