Cô vẫn là cắn chặt răng gật đầu, nhìn anh đứng lên, xoay người, đi ra ngoài, đóng cửa lại... Nước mắt, không biết vì sao, lập tức rơi xuống... Mở to hai mắt không ngủ được, đến nửa đêm thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại rất nhanh tỉnh táo lại, trông mơ nghĩ là chỉ ngắn ngủi mấy phút, kết quả tỉnh lại trời đã sáng!
Cô lập tức ngồi dậy, không để ý sửa sáng lại quần áo xốc xếch, mở cửa phòng chạy ra ngoài, trong phòng khách không một bóng người, sát phòng khách, cũng không có ai, phòng tắm trống không, chỉ có mùi vị của anh khi tắm còn vương lại trong phòng, nhàn nhạt xua đi không được... Hoan Nhan đi mấy bước ra ban công, vừa hay nhìn thấy xe của anh lái qua khúc quanh, dần dần mất hút... Cô cảm thấy toàn thân hơi sức như bị rút sạch, chán nản ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, ngẩn người hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới lời Văn Tĩnh dặn dò, mở túi lấy que thử, cô run sợ đến phòng tắm.
Ông trời phù hộ, cầu mong là một vạch... cô nhắm mắt lại, không dám nhìn kết quả, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mới lặng lẽ mở ánh mắt nhìn.
Hai vạch hồng nhìn thấy mà run sợ, giống như đang cười nhạo nhìn cô.
Ngón tay buông lỏng, vứt que thử vào bồn cầu, xả nước, Hoan Nhan giống như sụp đổ, tìm quần áo mặc lung tung, nhìn vào thẻ tín dụng trên đầu giường, cô mím môi, cầm lấy nhét vào trong túi xách, mở cửa ra ngoài... Tìm trạm điện thoại công cộng, gọi cho Văn Tĩnh, sự tình như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị cô ấy dài dòng nửa ngày, mắng cô không quyết đoán, rồi lại chỉ bất đắc dĩ khuyên cô, chờ Thân Tống Hạo về mới quyết dịnh, cũng mày chỉ một tuần, thời gian cũng còn kịp.
Hoan Nhan cúp máy, ngẩng đầu, dường như thấy dấu vết máy bay xẹt qua trên bầu trời.
Anh có ở trên đó không? Cô phỏng đoán lung tung, lại nhẹ nhàng lắc đầu, vừa đúng một tuần này cô có thể chuyên tâm viết luận văn tốt nghiệp.
Lúc tới phòng làm việc của giáo sư, giáo sư hơn tóc bạc hơn nửa đầu ánh mắt nhìn cô có chút khác thường, cô nộp luận văn rời đi thì ông gọi cô lại: Hoan Nhan, con vẫn là cô gái tốt khiến thầy yên tâm, thầy hi vọng con giống như trước luôn đơn thuần, sạch sẽ, đối mặt với những cám dỗ, con phải học bỏ qua, để tránh tương lai hối hận...
Hoan Nhan lúng túng, sắc mặt ửng hông, vội vàng gật đầu, rồi giống như gặp cướp chạy ra ngoài... Một tuần đã qua anh cũng không trở về, điện thoại không liên lạc được, cả người giống như là đá chìm xuống biển, biến mất không tin tức.
Hoan Nhan giống như một người lang thang đi trên đường, cô không muốn trở về ngôi nhà rộng lớn đó, cũng không muốn về kí túc xá, cô lười không muốn cùng Lâm Thiến tranh chấp, hơn nữa bây giờ cô không muốn Lâm Thiến tìm được nhược điểm gì của mình.
Bàn tay đặt trên bụng, nơi đó vẫn như ban đầu, nhiệt độ ấm áp cách một lớp vải mỏng, một chút xíu truyền lại trên đầu ngón tay, trong đó có một sinh mệnh nhỏ bé, nhưng lập tức sẽ bị biến mất.
Cô gần như tuyệt vọng, lấy điện thoại, bấm dãy số mà cô nhớ kĩ trong lòng. Chờ đợi, sau đó chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh như băng khiến người ta tuyệt vọng: Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không thể liên lạc được... Hoan Nhan cúp máy, anh ta mất tích.
Cô nghĩ đến người con gái tên Tô Lai, anh cẩn trọng lại vội vàng, muốn tới Mĩ, là tìm cô ấy sao?
Cô không rảnh để tâm đến mấy thứ này, âm thầm nghĩ, đợi thêm một tuần, dù anh ta có trở về hay không trở về, có phụ trách hay không phụ trách, cô sẽ đến bệnh viện, vứt bỏ đứa bé.
An Khả Khả ở trong gương cẩn thận trang điểm, kem lót, kem nền, phấn phủ, làn da cũng tốt hơn nhiều, cô vẽ lông mày, kẻ mắt, lại thoa một chút son hông lên môi, đứng dậy, ở trước gương cẩn thận kiểm tra lại, áo phông ngắn tay, nhìn cô trông rất thanh thuần, cô biết William có cảm tình với cô, cũng bởi vì lần đầu gặp mặt cô để mặt mộc không trang điểm.
Cầm túi xách, cô đi ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa, bước chân hơi dừng lại, kiểm tra cẩn thận trong phòng.
Cũng không có gì khác biệt, mùi vị của anh ta, đã sớm tản đi rồi.
An Khả Khả hít sâu một hơi, đóng cửa, đi thang máy xuống, xe của anh ta đã chờ sẵn, cô trong lòng có chút tuyệt vọng, đi đến, lên xe, ngồi cạnh anh ta.
William là người Trung quốc, nhưng lại làm ăn ở Anh, lại nhập quốc tịch nước Anh, tuy là trên dưới năm mươi tuổi, nhưng chăm sóc bảo dưỡng, nên thoạt nhìn giống như là trung niên bốn mươi mấy tuổi.
Anh tiểu thư, cô hôm nay thật xinh đẹp. Ông ta nghiêng mặt nhìn sang, con ngươi hơi mờ đục nhìn cô từ trên xuống dưới, có than thở, cũng có ham muốn.
Cô chỉ cười nhạt: William tiên sinh tác phong cũng nhanh nhẹn.
Hẹn An tiểu thư cũng rất khó khăn đấy. William mở miệng, ánh mắt kèm theo sự khinh thường cùng giễu cợt.
An Khả Khả chỉ lúng túng cười: William tiên sinh chắc không để bụng chứ.
Tất nhiên, chỉ cần tôi hài lòng, về sau chúng ta phải thường xuyên gặp mặt. Ông ta khẽ vuốt cằm, bàn tay đầy đặn cũng đã tới gần eo cô, trên dưới di chuyển... An Khả Khả chỉ cảm thấy buồn nôn, lại có gắng nở nụ cười, mở miệng nũng nịu: William tiên sinh, hơi nóng lòng đấy...
Dĩ nhiên, người đẹp trước mặt, không nóng lòng có thể coi là nam nhân sao? Ông ta không biết ấn chỗ nào, trước mặt hai người bỗng có một tấm chắn, giống như đem buồng xe ngăn cách, tạo thành một không gian hoàn toàn khép kín... An Khả Khả trong lòng lo lắng, cũng kéo dài khoảng cách, cười nịnh một tiếng: William tiên sinh quả là càng già càng dẻo dai...
Lời còn chưa dứt, tay của ông ta đa tùy tiện đưa vào trong váy cô xoa nắn...