Hoan Nhan lắc đầu một cái, ngay lập tức ôm chặt lấy anh, oa một tiếng khóc lớn lên. . . . . . Từ trước đến nay cô ở trước mặt anh trước sau như một vô cùng kiên cường, luôn luôn tỏ ra xa cách, dù có khổ sở như thế nào cô cũng chưa từng để lộ ra một chút mềm yếu trước mặt anh, nhưng bây giờ, đột nhiên cô nhào mạnh vào trong ngực anh, khóc oà lên giống như một đứa bé, làm cho chân tay anh luống cuống……..Chần chừ một lúc, anh đưa tay lên eo cô, chậm rãi đem cô ôm vào trong ngực.
Đôi lông mày không được tự nhiên nhíu nhíu, tựa như đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau trong lời nói mới cứng ngắc phát ra: Đừng khóc.
Giọng nói của anh cứng rắn, anh cũng không có thói quen đi dỗ dành một cô gái, ngược lại đối với những cô gái suốt ngày khóc, từ trước đến giờ anh cảm thấy chán ghét nhiều hơn là đồng tình. Nhưng bây giờ, cô gái này gần như đang khóc thét lên, nước mắt nước mũi cũng bôi loạn trên áo sơ mi của anh, làm cho anh dở khóc dở cười. . . . . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giờ anh mới nhớ tới, trên cổ cô có những dấu hôn thật chướng mắt, âm thanh không khỏi thấp xuống, đè xuống bả vai, đẩy ra để xem kĩ khuôn mặt.
Cô khóc quá mức nhếch nhác, lúc bị anh đem đầu từ trên vai đẩy ra, nước mũi còn kéo cả ra, ok, áo sơ mi bị hủy diệt coi như xong, nhưng anh là người thích sạch sẽ quả thực không thể nào chấp nhận được việc cô bẩn như vậy!
Từ trong túi quần lấy ra chiếc khăn tay, thô lỗ đè lại mặt của cô, vụng về lau một vòng, mới ghét bỏ ném khăn tay đi, cau mày dùng một tay khác cởi áo sơ mi xuống, cũng không thèm nhìn tới liền ném vào trong thùng rác!
Tiếng khóc vẫn còn nghẹn ngào không ngừng, chỉ là cô vẫn cúi thấp đầu, một chân không đi giầy giẫm trên đất thật là khó chịu, dứt khoát liền đem chân đặt lên bàn chân vẫn còn đi giầy, cái tư thế trông giống Kim Kê Độc Lập (hình ảnh con gà trong một bức tranh) này làm cô thật khó chịu, cô liền bắt đầu giống như một con trâu nhỏ lắc trái lắc phải . . . . . . Thỉnh thoảng xuyên qua đôi mắt đẫm lệ liếc trộm anh một cái, vừa rồi bị anh áp chế sinh ra chứng sợ hãi, cô thật là lo lắng, anh có thể giận dữ bởi vì cô bôi nước mũi ra áo anh mà cho cô một trận. . . . . . Thân Tống Hạo thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhún nhún vai, lần này thì tốt rồi, anh thừa nhận anh thất bại.
Chờ ở đây, tôi đi lấy xe. Anh gõ một cái vào đầu của cô, con ngươi xinh đẹp lại hoàn toàn đều là trước sau như một cợt nhả, không thèm để ý.
Cô nghẹn ngào gật đầu một cái, lời còn chưa nói, cũng bởi vì hô hấp, nước mũi lập tức thổi ra hai cái bong bóng, Thân Tống Hạo hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt mà anh nửa đời cũng chưa thấy qua. . . . . . Chỉ chốc lát sau, trong ánh mắt là ý cười bất lực, thế nhưng anh lại không nhịn được lập phá lên cười to. . . . . . Cô sững sờ nhìn anh: Ách. . . . . . Anh cười, ách. . . . . . cái gì?
Hứa Hoan Nhan, cô thật sự là một đóa hoa tuyệt thế! Anh cười không đứng dậy nổi, chỉ về phía cô mặt, lung tung khoát tay: Tôi đi lấy xe. . . . . . Ha ha!
Cô làu bàu trong miệng, cô đã nhếch nhác như vậy rồi, người đàn ông biến thái đáng chết này còn cười nhạo cô!
Xe của anh rất nhanh đi tới, chần chờ một chút, cô dứt khoát hiên ngang đi lên trước, mở cửa xe trực tiếp ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Tôi muốn ngủ một giấc. Cô ấp úng mở miệng, nhìn về người đàn ông bên cạnh, hi vọng anh không cần lại tùy tiện đem cô ném vào chỗ nào đó.
Như vậy cô nói cho tôi biết, trên người cô biến thành như vậy là chuyện gì xảy ra?
Anh hỏi xong, chậm chạp không làm gì cả, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên tay lái, mắt cũng không nghiêng, thẳng tắp nhìn chằm chằm màn đêm đen nhánh ngoài cửa xe . . . . . Hoan Nhan khẽ mỉm cười: Mẹ kế muốn đem tôi gả cho người có tiền, đã nhận sính lễ của người ta, người ta muốn kiểm hàng, là cha lấy cái chết uy hiếp để cứu tôi ra, bây giờ tôi cũng không biết cha như thế nào. . . . . . Tôi cũng vì vậy mà không dám trở về. . . . . .
Sâu trong sự giả bộ buông lỏng này vẫn là sự ấm ức, Hoan Nhan lập tức che miệng lại, hung hăng quay mặt qua chỗ khác, ngay sau đó cô lấy mu bàn tay ngăn giọt nước mắt sắp tràn ra khoé mắt: Cũng may, tôi trốn ra được!
Trái tim Thân Tống Hạo khẽ nhói lên, nghiêng mặt sang bên, con ngươi đen láy đem người con gái nho nhỏ bên cạnh vững vàng khóa lại, không tự chủ được, anh vươn tay, ôm cô vào, đặt trước ngực: Cô không phải là cần tiền sao? Như vậy bây giờ gả cho người có tiền thuận tiện là tôi, không tốt sao?
Anh vô sỉ! Hoan Nhan lập tức từ trong lòng anh tránh ra, cô trợn mắt nhìn anh, cô liều sống liều chết trốn ra được, anh chính là không đồng tình với cô thì thôi, lại còn ném cho cô những lời nói vô tình này!
Thế nào? Tôi cũng là một người đàn ông có tiền, người đàn ông kia cũng thế, tại sao tên kia có thể mà tôi lại không thể?
Anh không biết mình tại sao mình chanh chua như vậy, chỉ là những lời này cứ một hơi như vậy nói ra, lại làm cho trong lòng anh nổi lên tràn ngập khoái cảm.
Khoái cảm này giống như một sự cố chấp. . . . . Không muốn để bất cứ người đàn ông nào đụng chạm tới cô. . . . . . Anh thật là vô sỉ, Anh khốn kiếp, Thân Tống Hạo, anh là một tên khốn kiếp. . . . . . Anh đi chết đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!
Hoan Nhan chợt mất khống chế hét ầm lên, nhào qua trên người anh, vừa đánh vừa đấm, móng vuốt nhỏ của cô thật bén nhọn, nhất thời không đề phòng, anh cau mày, một vết máu nhỏ hiện ra . . . . . Thân Tống Hạo đau hít một ngụm khí lạnh, trở tay đem cô giữ chặt, cái nút ghế bên cạnh như bị người nào đụng phải, ngả hẳn ra sau, anh thuận thế đè đôi tay cô lại, đem cô xoay người đè ở phía dưới. . . . . .