Cô hoảng sợ trợn to mắt, mà tay anh cũng ôm chặt hơn vào trong ngực, có người phòng trọ đi tới, Hoan Nhan cố hết sức vùng ra, tay anh cố tình vẫn ở bên trong váy của cô, muốn mắng to, lại sợ nhiều người đến hơn, cảm thấy hoảng hốt, lo lắng muốn chết.
Thân Tống Hạo, anh rốt cuộc muốn sao? Cô toàn thân run rẩy, lạnh như băng, cố gắng kéo khoảng cách với anh.
Anh cúi đầu, nắm lấy cằm cô trong bàn tay, nhìn đôi mắt đen nhánh: Đối với phụ nữ, từ trước tới giờ tôi đều có nguyên tắc, chỉ cần tôi chạm qua, cũng không cho phép kẻ nào được động vào.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt của anh như vậy, có ngang ngược, có chắc chắn, có... để tâm.
Nếu như anh không muốn thì cả đời phải chết già một mình sao? Hoan Nhan cất giọng run run, cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, anh ta lại nhẫn tâm đến như thế.
Hoặc là vĩnh viễn không được xuất hiện trong tầm mắt cả tôi. Ngón tay anh siết chặt, cúi đầu, hôn lên đôi môi lành lạnh, mút nhẹ... Buông tay... Đây là trường học... Lời nói đứt quãng, bị anh hôn toàn bộ nuốt hết, chỉ là một cái xoay người, liền đem cô đẩy trên thân cây, một tay giữ chặt đầu cô, hôn sâu hơn, bóng dáng cao lơn gần như che hết người cô, sẽ không ai phát hiện nơi này đang xảy ra chuyện gì, mọi người cũng chỉ coi họ như là một đôi tình nhân đang tâm sự... Cô dám nói phản đối, tôi không ngại tiến sâu thêm một bước. Anh tà ác mở miệng, ngón tay đang thăm dò dưới váy càng thêm càn rỡ.
Hoan Nhan toàn thân kinh hãi run lên, hai chân kẹp chặt hơn, cô cắn răng nghiến lợi: Thân Tống Hạo, anh đừng quá đáng...
Thế này là quá đáng sao? Thân Tống Hạo khóe môi nâng lên thành đường cong mê hoặc, Hoan Nhan oán hận quay sang chỗ khác nhắm mắt lại: Thân Tống Hạo, anh dám tiếp tục, hãy giết tôi trước!
Thu hồi cái bộ dáng phụ nữ trinh tiết đi! Anh bỗng nhiên buông tay, từ trên cao nhìn xuống: Vào thời điểm như thế này, cô nên tỏ ra hoan nghênh tôi mới đúng...
Anh đừng mơ! Hoan Nhan không do dự mở miệng, khuôn mặt không kìm được đỏ bừng.
Vây sao? Anh nghiêng mặt, ở bên tai cô thổi nhẹ: Tôi thề sẽ đem cô dạy dỗ thành như vậy...
Anh... Hoan Nhan nhướng mày, đang muốn mắng anh, chợt thấy bóng dáng quen thuộc từ kí túc đi ra, đang nhìn xung quanh, là Lâm Thiến!
Cô chợt sinh ra khoái cảm muốn trả thù, còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã vòng lên ôm cổ anh: Giống như thế này? Cô ghé vào tai anh nhẹ nói, thở ra khí nóng làm cho anh máu nóng sôi sục... Đôi mắt cũng không e dè nhìn chăm chú nhìn vào Lâm Thiến đang tìm kiếm khắp nơi, Hoan Nhan khóe môi nở nụ cười thật sâu, cùng anh ôm chặt hơn: Thân Tống Hạo, anh thích em hay là thích Lâm Thiến?
Đêm yên tĩnh gió thổi, không nhanh không chậm đem câu nói này đưa đến tai người phụ nữ đứng cách đó không xa... Hoan Nhan vui sướng nhìn cô ta biến sắc, không trách được, người phụ nữ kia có hứng thú giành đàn ông với người khác, thật là làm người ta vui vẻ mà.
Nhất là nhìn cô ta vốn cao ngạo, kiêu căng, giờ biến thành kẻ thất bại, cả người đều thấy vui vẻ.
Tiểu yêu tinh! Anh thấp giọng mắng một tiếng, hai tay nắm chặt eo cô, đem cô ôm chặt trong khuỷu tay, trong mắt tóe ra ngọn lửa: Cẩn thận cô châm lửa đốt thì phải biết dập lửa!
Anh tức giận mở miệng, cúi đầu muốn thưởng thức môi cô một lần nữa... Người phụ nữ vốn sững sở tại chỗ cũng nhịn không được, dậm dậm chân, liền chạy tới: Hạo, sao anh cùng cô ta ôm nhau?
Mau đưa em đi! Hoan Nhan một tay cầm tay anh, một tay kia xoa nhẹ mặt anh, nhón chân hôn một cái, ngọt ngào cười: Thân Tống Hạo, dẵn em đi!
Thân Tống Hạo, mắt khẽ nhíu lại như có điều suy nghĩ nhìn người con gái trước mắt, đáng ghét, cô vừa rồi đột nhiên thân mật, hóa ra vì Lâm Thiến ở phía sau nhìn bọn họ.
Hạo... Lâm Thiến không khỏi lo lắng, đưa tay nắm một tay khác của Thân Tống Hạo.
Nhưng anh lại theo bản năng né tránh, nắm bàn tay nhỏ trắng nõn: Chạy mau...
Hoan Nhan sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp chạy theo anh, hai người như một cơn gió lướt qua mặt Lâm Thiến, khiến Hoan Nhan có chút buồn cười, chạy một đoạn khá xa, rốt cuộc không nhịn được cười to lên, dừng lại trên đường, tay ôm bụng không di chuyển được một bước... Thân Tống Hạo khẽ thở, một tay nắm lan can, đem áo sơ mi cởi bỏ hai nút, lộ ra da thịt màu đồng, dưới đèn đường càng nổi bật.
Cười đã chưa? Anh nhìn cô cười không thở nổi, không khỏi nhíu mày, thật không hiểu phụ nữ, ganh đua cái gì?