Lời nói hợp tình hợp lý , không nóng, không lạnh của An Gia Khải trong buổi nói chuyện khiến Thiên Tình nhất thời không nói được câu gì. Cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chưa từng nghe qua những phân tích sâu sắc như vậy. Lúc trước cô cũng từng nghĩ tới điều này, nhưng mà, cô vẫn một lòng tin tưởng đối với anh Cẩn Hiên , tin rằng anh ở cùng một chỗ với Âu Tử Di là vì anh phải có trách nhiệm với cô ấy... Quả thật, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, vì sao lúc trước anh Cẩn Hiên nhất định phải ở cùng một chỗ với Âu Tử Di.
Nếu đổi lại là cô. cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc lấy thân báo đáp chỉ vì người ấy đã cứu cô, đã giúp đỡ cô. Bởi vì trong lòng cô đã có anh Cẩn Hiên là người cô yêu nhất. Đã có người trong lòng, vì sao lại có thể sinh tình với người khác, chấp nhận người khác đây? Huống chi, bọn họ chẳng những đã xảy ra quan hệ, mà còn đã từng có một đứa con với nhau. Nếu đứa bé kia được sinh ra, nếu như Âu Tử Di không gặp rủi ro khi chữa bệnh mà mất đi quyền làm mẹ, vậy thì hiện giờ chắc chắn hai người họ cũng đã kết hôn từ lâu rồi... dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận bên nhau, cô xuất hiện cũng có tác dụng gì đâu? Chẳng lẽ mọi chuyện đều giống như lời của thằng nhóc xấu xa Thân Dật Tuyên kia đã nói, cô định làm người thứ ba để chia rẽ hạnh phúc của người khác sao?
Thiên Tình chợt sững người ở trên ghế sofa, miệng thì thầm thành tiếng; Mình đã hiểu...rốt cục mình đã hiểu rồi. . .
Cô nói xong, giống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, những giọt nước mắt cứ thế thi nhau lăn xuống...
Cô nhớ lại ngày cô còn rất nhỏ, anh Cẩn Hiên đã cùng cô nô đùa, đã cùng cô chơi trò chơi, đã cầm tay cô cùng đi tản bộ trên sân thể dục ở trường tiểu học... anh đã từng giảng bài tập số học cho cô, lau nước mắt cho cô... bọn họ đã thân mật khăng khít với nhau như vậy... Cô đã từng cho rằng cả đời cô sẽ như thế này... cô cần anh, dựa vào anh, không thể tách rời khỏi anh... Cô đã từng cho rằng, chỉ cần có anh Cẩn Hiên vậy là đủ rồi... đúng là cô chẳng hiểu cái gì cả, không hiểu biết gì hết...
Lòng người trong thế giới này đều không đúng như những gì cô đã tưởng tượng, cô thích một người, thì người kia cũng sẽ phải toàn tâm toàn ý chờ đợi cô, trả giá vì cô...
So với chuyện tình yêu, còn có rất nhiều, rất rất nhiều chuyện khác quan trọng hơn...So với cô, chuyện quan trọng hơn cũng có rất nhiều rất nhiều...
Hóa ra, tất cả mọi chuyện đều không phải đều như cô đã nghĩ, Hóa ra, tất cả mọi chuyện chỉ là muốn nói với cô một câu vừa tàn nhẫn mà lại rất chính xác, chẳng qua là anh không hề thích cô.
Chính xác hơn, Mộ Cẩn Hiên, anh Cẩn Hiên của cô, chỉ là yêu cô chưa đủ mà thôi.
Cô đã hiểu cái gì rồi hả ? An Gia Khải nhìn bộ dáng khó chịu của cô, trong lòng không khỏi có chút hối hận, có lẽ anh không nên tới để nói những lời như vậy. Chuyện quan hệ giữa hai người bọn họ, anh nhúng tay vào liệu có khả năng giải quyết được không?
Thiên Tình thoáng nở một nụ cười, tay bỗng cầm lấy tờ tạp chí đập vào người anh: Anh là người xấu! Tôi hận anh, tôi hận anh. . .
Tôi chỉ nói sự thật. An Gia Khải cũng không trốn, nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy đau lòng.
Tất cả những nụ cười, những giọt nước mắt, sự vui sướng, nỗi đau khổ của cô đều chỉ vì một người đàn ông khác. Anh có chút ghen tị, không, anh cực kỳ ghen tị... Giữa lúc đó, đột nhiên không biết tại sao anh bắt đầu hi vọng sẽ có một ngày nào đó nụ cười ấy, niềm vui ấy sẽ chỉ vì anh mà thôi.
“Tôi không thích nghe những lời nói thật thế này!” Thiên Tình vừa lau nước mắt, vừa nhìn anh vẻ dữ tợn: “An Gia Khải, tôi ghét anh! Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Thiên Tình cầm túi xách, quay mặt bỏ đi. An Gia Khải bị những lời nói của cô làm cho khí huyết dâng lên đến kích động. Anh lập tức giơ tay nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô vào trong ngực mình. Thiên Tình liền ngã vào trong lòng anh!
“Sao mà em lại ngốc nghếch như vậy chứ? Thân Thiên Tình, tôi chỉ không muốn nhìn thấy em vì một người đàn ông như vậy, mà hàng ngày đều không được vui vẻ. Em là Thân Thiên Tình độc nhất vô nhị ở trên đời này, trong mắt tôi, em đáng được hưởng sự yêu thương duy nhất, chứ không phải bị người khác giày xéo như vậy!”
“Anh không hiểu đâu, không hiểu đâu!” Thiên Tình bị anh nắm lấy cánh tay đến phát đau, nước mắt lại rớt xuống. Cô đẩy anh ra, nhìn anh ra sức hét lớn: “Anh đã từng yêu một người nào đó chưa? Làm sao anh có thể biết được chứ…! Anh không hiểu đâu!”
“Sao em biết là tôi không hiểu?” An Gia Khải thì thầm nên giọng nói thành khàn khàn, hai tay anh nắm lấy bờ vai của cô, nhìn bộ dáng khóc lóc của cô lại thấy đau lòng: “Cô gái ngốc nghếch này, sao em lại có thể ngốc như vậy được chứ?”
“Tôi ngốc hay không mắc mớ gì đến anh?” Thiên Tình lại ra sức đánh anh: “Anh buông tay ra đi. Anh còn không buông ra, tôi kiện anh tội quấy rối ở nơi làm việc bây giờ!”
“Không buông đấy! Tôi nhất định không buông ra đấy!” An Gia Khải trở nên bá đạo khác thường, anh dứt khoát càng ôm cô chặt hơn vào trong ngực của mình, khóe miệng để lộ nụ cười tà ý.
“An Gia Khải, sao anh cứ lôi thôi như vậy chứ? Anh là một ông chủ lớn lại đi ôm thư ký của mình như vậy để làm gì? Anh buông tay ra, tôi muốn đi, tôi phải đi đây!”
Thiên TÌnh ra sức vùng vẫy, cô có cảm giác mình sắp bị vòng tay anh siết chặt đến không hít thở nổi nữa rồi. Nhưng mà mặc cho cô có vẫy cùng đến thế nào đi nữa, anh cũng không nhúc nhích tí nào. Thiên Tình tức giận, mặt đỏ bừng, trừng mắt lườm anh đầy dữ tợn: “An Gia Khải, cho đến tột cùng thì anh muốn làm cái gì đây!”
“Thiên Tình, Mộ Cẩn Hiên không cần em, tôi lại muốn em… Mộ Cẩn Hiên vứt bỏ em, tôi sẽ không bao giờ… Mộ Cẩn Hiên không biết quý trọng em, tôi lại rất yêu thích em… Thiên Tình, em thật ngốc nghếch, mà cũng thật đáng yêu… tôi đã yêu chết cái ngốc đó của em rồi…”
“Anh đang nói bậy bạ gì đó…” Thiên Tình bị lời nói của anh hù dọa, cái miệng nhỏ cũng há hốc thành hình chữ O thật lớn. Lúc này ông chủ của cô lại có thể nói ra những lời nghiêm túc thật sao, anh lại có thể nói ra những lời như vậy sao?
Sao lại nghe giống như là lời bày tỏ của một cậu bé còn ngây ngô vậy nhỉ!
“Không phải là nói bậy đâu.” Anh khẽ thở dài một hơi, càng ôm cô thật chặt, bỗng nhiên cánh môi của anh ép chặt lên trán cô: “Thiên Tình, tôi cảm thấy mình đã thích em rồi.”
“Cái gì mà nói là cảm thấy!” Thiên Tình cùng quẫn nói.
“Anh đúng là… ngay cả bản thân mình có thích hay là không thích cũng không xác định được rõ ràng hay sao?”
An Gia Khải bất giác mỉm cười, bàn tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô: “Vậy nếu như chính xác là tôi thích em thật sự, em thấy thế nào?”
Thiên Tình nhất thời yên lặng. Cô ngơ ngẩn rất lâu, mới nhận thấy lòng bàn tay ấm áp của anh vẫn đang đặt ở trên đầu mình. Vóc dáng cô không thấp, nhưng mà vóc dáng của anh lại cực cao, đỉnh đầu của cô chỉ vừa đến vành tai của anh. Hơn nữa, giờ phút này cô nghiêm túc chăm chú quan sát anh, chợt phát hiện ra nah rất đẹp trai.
Thêm nữa, vẻ anh tuấn của anh hoàn toàn khác với nét tuấn tú nhu hòa của anh Cẩn Hiên, toàn thân “dương cương chi khí” (khí phách toát ra mạnh mẽ), tựa hồ bức bách người khác muốn nghẹn thở.
“Thế nào, em có thỏa mãn không? Tôi tự nhận thấy so với anh Cẩn Hiên của em cũng không khác nhau lắm đâu.” An Gia Khải nhìn cô vẻ trêu chọc, anh thấy đôi má của cô lặng lẽ hiện lên hai đóa hoa đào, nụ cười không khỏi giương cao thêm.
Thiên TÌnh chợt tỉnh lại liền đẩy anh ra, cô nguýt anh một cái, gương mặt xinh đẹp lại tăng thêm vẻ đáng yêu. Cô cắn răng dường như cơn tức giận chợt bộc phát ra đằng miệng: “Anh đừng có mở tưởng so sánh với anh Cẩn Hiên của tôi, cho dù thế nào, trong lòng tôi, anh ấy vẫn là tốt nhất, hừ, cho dù toàn bộ dáng tốt đẹp này của anh có tốt hơn nữa thì có ích lợi gì chứ? Tôi hỏi anh, anh từng có mấy bạn gái?”
Ở phòng thư ký này, có nhân duyên tốt cũng không thể che giấu được. Chuyện tình yêu của An Gia Khải mà cô được nghe cũng không hề ít.
Trong khoảnh khắc, An Gia Khải chợt lặng đi, trên mặt xuất hiện vài tia xấu hổ nhàn nhạt lẫn bất an: “Thiên Tình…”
Thiên Tình nhìn thấy anh như vậy, không khỏi lại hừ một tiếng: “Anh không trả lời được đúng không? Tôi sẽ trả lời thay cho anh, hiện tại bạn gái cố định ít nhất là có hai người, còn những loại oanh oanh yến yến khác công khai nói muốn theo đuổi anh thì thôi, không cần thiết phải kể ra đây!”
“Thiên Tình, chuyện xấu cũng không đáng tin lắm đâu.” Mi tâm của An Gia Khải cau lại sâu hơn: “Những chuyện đã làm tôi không phủ nhận, em hãy nhìn những biểu hiện sau này của tôi thôi, được chứ?”
“Nhìn những biểu hiện sau này của anh ư?” Thiên Tình không khỏi bật cười: “Anh gặp một người liền yêu một người thì thôi cũng chẳng sao, chẳng qua là tôi đây cũng không muốn làm tội nhân, chỉ vì anh muốn có được thiện cảm của tôi mà vứt bỏ hai người con gái anh thích, đã làm bạn với anh lâu nay. Cách làm ấy của anh có chỗ nào tốt hơn đây, thật mệt cho anh, vừa rồi lại còn đang ở đó mà chửi bới anh Cẩn Hiên nữa chứ!”
“Thân Thiên Tình!” An Gia Khải bị cô trách móc một trận, thiếu chút nữa hộc máu vì tức giận. Anh cũng không ngờ rằng, thường ngày cô vụng chân vụng tay như thế, vậy mà lúc này lại có thể nhanh mồm nhanh miệng thế, nhưng mà, những lời nói ấy của cô hoàn toàn đúng. Lâm Ninh Ninh luôn luôn hiền lành an tĩnh, chưa bao giờ có yêu cầu quá mức, tuy nhiên anh cũng không nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với cô. Anh có ở cùng một chỗ với cô ta chẳng qua cũng là chuyện của nam nữ trưởng thành, hai bên đều là anh tình tôi nguyện mà thôi. Quả thật, nếu như đột nhiên chia tay với cô ta mà không có nguyên nhân, về tình về lý đều không thể giải thích được.
“Sao, tôi đã chọc đúng vào chỗ đau của anh phải không?” Thiên Tình cười đắc ý, vừa ra sức lườm anh: “Cảnh cáo anh, tiên sinh An Gia Khải! Anh không nên có ý đồ với tôi, cẩn thận, nếu như lần sau anh còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ không chút khách khí mà đánh anh đến mặt mũi bầm dập đấy! Tuyệt đối sẽ không nương tay, cho dù anh có là ông chủ của tôi đi chăng nữa!”