Hai người đi xa, Kaka mới châm điếu thuốc phun một chuỗi vòng khói nhìn thẳng vào mặt Lâm Thiến: Lâm Thiến, chúng ta nói trắng ra đi, đến tột cùng cô muốn làm cái gì.
Cô nghĩ tôi muốn làm cái gì? Lâm Thiến líu ríu hỏi lại, ánh mắt màu cà phê dưới ánh đèn nhìn cực kỳ xinh đẹp. Cô ta nhíu đôi mắt thành một vệt dài nhỏ, sau làn khói thuốc lượn lờ, Kaka nhận thấy nét mặt của cô ta sau nụ cười khẩy dường như vẫn có một chút cô đơn.
Tôi có có thể làm cái gì? Tôi chẳng qua là nghĩ tới cuộc sống an ổn mà thôi. Hoan Nhan là người tôi không thể trêu ghẹo, Văn Tĩnh tôi cũng không thể trêu chọc được, cô và hai người ấy là bạn tốt, cho nên cả ba người các cô tôi hoàn toàn không thể trêu vào, huống chi, năm đó tôi đã làm Hoan Nhan bị thương, là tôi đã sai trước, bây giờ Hoan Nhan đưa ra ý kiến nên quên hết ân oán trước kia, tất nhiên là tôi đồng ý, nếu không tôi còn có thể làm thế nào đây?
Tôi không tin năm đó khi tôi làm chuyện này, cô lại thực sự không để ý chút nào!
Kaka cắn đầu mẩu thuốc lá một cái, lạnh lùng cười, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thiến, một chút biến đổi trên mặt của cô ta, cũng không bỏ qua.
Làm sao có thể không để ý ? Tôi chẳng những để ý, tôi còn hận sâu nữa kia. Các người có biết tôi phải nằm viện một mình suốt ba tháng trời, cả ba tháng ấy tôi đều nguyền rủa các người, cầu cho các người chết mười vạn lần, tôi ngay khi đó đã định rằng, Lâm Thiến này chỉ cần sống sót, có thể bước qua cửa này, tôi nhất định giết chết các người ba lần!
Cô ta hai tay mười ngón đan chặt vào nhau, vẻ mặt liền biến đổi, nổi lên thần sắc hận thù xanh trắng giao nhau.
Cho nên. . . . . . Cô đang lừa dối chúng ta, đúng hay không? Cô căn bản không nghĩ xóa bỏ hận thù, chỉ vì Nhan nhi quá thiện lương, cô ấy căn bản không biết năm đó ta làm cái gì, cho nên cô ấy mới có thể tin tưởng lời nói ma quỷ của ngươi, Lâm Thiến, ta vẫn nói lại câu nói kia, năm đó chuyện này đều do một mình Kaka ta làm, Văn Tĩnh và Hoan Nhan không có liên quan!
Cô cũng thấy đấy, Tĩnh nhi hiện đang mang thai, chuẩn bị làm mẹ, còn Hoan Nhan cũng đã trải qua nhiều khổ đau như vậy, thậm chí con gái cô ấy suốt năm năm qua chưa từng có cha, bọn họ ba người một nhà vừa mới đoàn tụ, ngươi hãy bỏ qua hai người ấy, việc trả thù hãy trút vào một mình tôi đi!
Lâm Thiến hạ hàng mi dài che đi vẻ sát khí sâu trong đáy mắt, cười châm biếm, khi ngẩng đầu lên vẻ mặt cô ta đã thay đổi: Kaka, cô nói bậy bạ gì đấy, tôi muốn trả thù mọi người cũng chỉ là động tay động chân trong lời nói, tôi bây giờ là đảng viên, lại là cán bộ nhà nước, tôi làm sao có thể hồ đồ đây? Tôi có được như ngày hôm nay thật không dễ dàng gì, nói thật cho mọi người biết , tôi muốn cầu hoà vì còn có mục đích rất quan trọng . . . . .
Là cái gì? Kaka liếc nhìn Lâm Thiến một cái, vẫn cảm giác có chút không dám tin tưởng.
Nói thật, chuyện tôi làm năm đó, tôi luôn sợ hãi bị mọi người vạch trần sẽ lộ ra ngoài, nếu quả thật chuyện đó bị lộ tẩy ra, mọi phấn đấu của tôi từ trước đến giờ đều bị hủy hoại hoàn toàn.
Lâm Thiến thở dài, Thời gian đã qua năm sáu năm, cho dù là mối thù có to bằng trời cơ hồ cũng đã phai nhạt dần, huống chi mấy năm nay tôi đã trải qua rất nhiều việc, cũng học hỏi được rất nhiều điều, Lâm Thiến tôi không phải là người không biết phân rõ phải trái, tôi khi đó làm hại Hoan Nhan bị băng huyết suýt mất mạng, kế tiếp sau đó mọi người lại làm chuyện đó... Coi như là ác giả ác báo đi!
Lời nói của cô là thật tâm chứ? Kaka gẩy tàn thuốc, thân mình ngửa ra sau tựa vào trên sô pha, thanh âm vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước .
Đương nhiên là lời nói thật tâm. Không giấu cô, Lâm Thiến tôi bây giờ đang ở trong giai đoạn quan trọng nhất, không thể để xảy ra một chút sai lầm, nếu không tôi chẳng những không thể được thăng chức, mà ngay cả khả năng giữ được vị trí thư ký cấp cao như hiện nay cũng không dám chắc!
Lâm Thiến buồn rầu lắc đầu, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cô ta hai tay chống đỡ mi tâm, than thở một hồi thật dài Những điều ngươi vừa nói tạm thời không đề cập tới, tôi chỉ muốn nói với cô một câu, cô nhất định phải cam đoan với ta.
Đươc, tôi đáp ứng yêu cầu của côi. Lâm Thiến ngẩng đầu, không e dè nhìn thẳng vào ánh mắt Kaka.
Mặc cho cô về sau có dự định làm cái gì, nhưng tuyệt đối không được động đến Nhan nhi và Văn Tĩnh, sáu năm trước tìm người để đánh cô là tôi, đánh ngươi bị thương cũng là tôi, ta nghĩ cô nhất định còn nhớ rõ, khi đó Văn Tĩnh còn cầu xin giúp cô, mà Hoan Nhan lại không hề biết tôi làm cái gì, cho nên, cô muốn làm gì, đều chỉ cần nhằm vào một mình tôi là được.
Tôi đồng ý với cô. Lâm Thiến mỉm cười, “chỉ nhằm vào một mình ngươi? Ngươi cảm thấy có khả năng đó sao? Là ba người các ngươi, đã hủy cuộc đời của ta.”
Kaka chậm rãi đứng lên: Lâm Thiến, tôi hi vọng cô luôn nhớ kỹ những lời đã nói hôm nay như thế nào, nếu như Nhan nhi và Văn Tĩnh thiếu một sợi tóc, Kaka này dù có chết, cũng phải giết chết người đã làm hại hai bạn của tôi!
Kaka nói dứt lời, lập tức liền xoay người hướng về toilet đi đến, Lâm Thiến chậm rãi để cái chén trong tay xuống, cô ta tựa vào trên sô pha, hai chân thon dài vắt lên nhau, tao nhã mà lại mị hoặc.
Cô ta nở một nụ cười, kiểu cười nhếch một bên môi vừa mang vẻ âm trầm sắc sảo, lại vừa mang theo ánh tinh quái sau khi đã thực hiện được quỷ kế.
Dựa vào cái gì mà cô ta phải trở thành một con điếm chuyên dùng sắc đẹp đi hầu hạ người khác, mà một đám người bọn họ lại có cuộc sống hạnh phúc như vậy?
Sáu năm trước cô ta chẳng qua chỉ động vào Hứa Hoan Nhan một chút, vậy mà lại bị Kaka và Văn Tĩnh làm hại, thiếu chút nữa đã chết ở trên bàn mổ!
Một mình nằm trơ trọi ở trên bàn mổ hai chân vắt sang hai bên cho bác sĩ tìm gắp hết những mảnh thủy tinh vụn suốt mười giờ liền, mà kia mười giờ, cô ta không biết đã chết bao nhiêu lần!
“Lâm Thiến ta cho dù là tội ác tày trời như thế nào, ta cũng là một phụ nữ, cái cô Kaka kia chẳng lẽ không biết làm như vậy đối một phụ nữ là tàn nhẫn đến mức nào sao?”
“Ta sẽ không quên, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”
******************************** Thời điểm Lâm Thiến đi ra ngoài quán bar , vừa hay nhìn thấy Hoan Nhan và các bạn của cô lên xe, chiếc xe kia thoạt nhìn rất quen thuộc. A, phải rồi, Thân Tống Hạo vốn dĩ luôn yêu thích xe Bentley. Lâm Thiến ôm áo ba-đờ-xuy, đứng ở bên đường, nhìn chiếc xe kia nổ máy rời đi chạy xa dần, trong lòng dấy lên một cảm xúc không nên lời.
Không chịu thua kém ai, ban đầu điều Lâm Thiến nghĩ đến muốn có chỉ là tiền tài và địa vị, nhưng cuối cùng lúc gặp được Thân Tống Hạo, cô ta mới biết được, chính người đàn ông kia mới là cái cô muốn có. Cho tới bây giờ, cô tình cờ trở lại giấc mơ, vẫn là gặp anh trong mơ, vì chỉ có trong mơ, anh mới chẳng có bộ dạng lạnh như băng, tàn nhẫn coi cô như cỏ rác.
Lâm Thiến xuôi theo con đường dài chậm rãi đi về phía trước, những bông tuyết đầu mùa đông bay lả tả theo chiều gió một lúc mới hạ xuống. Trên đường không một bóng người đi lại, chỉ có những cột đèn đường cô tịch, từng chiếc, từng chiếc tựa như ánh mắt đô thị.
Lâm Thiến cảm thấy như mình say rượu, lại vừa cảm thấy rất tỉnh táo. Cô ta lảo đảo, lắc lư, chậm chạp bước đi trên con đường đã dần trở nên ẩm ướt. Đặng Quang Duệ vẫn đang ở trong nhà trọ chờ cô ta, chờ cô ta trở về cùng nhau trải qua một trận mây mưa. Nhưng Lâm Thiến một chút cũng không muốn, không muốn lại bị cái loại mặt người dạ thú kia đặt ở dưới thân.