Phòng trọ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, không có nhiều quần áo cùng đồ trang điểm, Lâm Thiến đột nhiên thấy thoải mái, trực tiếp ngồi trên giường Hoan Nhan.
Cô muốn gì. Hoan Nhan ngồi trên ghế, lạnh nhạt hỏi.
Lâm Thiến mỉm cười đáp: Hoan Nhan, bạn trai của cô rất giàu có, sao cô còn không quên được Tống Gia Minh?
Anh ta không phải bạn trai của tôi. Hoan Nhan liếc nhìn cô ta, đem tóc xõa ra buộc lại, trong lòng cảm thấy buồn bực , khó chịu.
Vậy sao? Hai mắt Lâm Thiến sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút hưng phấn: Hoan Nhan, vậy... cô hãy nhường anh ta cho tôi?
Thật ra cô muốn gì? Hoan Nhan lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô ta đã có Tống Gia Minh còn chưa thỏa mãn sao, bây giờ còn muốn tán tỉnh Thân Tống Hạo, thật sự không hiểu cô ta nghĩ cái gì?
Cô không phải thích Tống Gia Minh? Nếu như cô muốn, tôi sẽ đem anh ta trả lại cho cô, dù sao tôi cũng đã chán, cô thấy sao?
Lâm Thiến đứng dậy, cằm hơi nâng lên, trên danh nghĩa là hỏi ý Hoan Nhan nhưng giọng nói lại kiêu ngạo, tự mãn.
Lâm Thiến cô thật quá đáng! Hoan Nhan tức giận toàn thân phát run, cô ta dựa vào cái gì mà dám đối xử với cô như thế, lúc cần cô ta dùng mọi cách cướp đoạt, đến khi không cần thì coi anh ta như đồ thừa vứt bỏ cho cô!
Hứa Hoan Nhan, nếu anh ta không phải bạn trai của cô, cô việc gì phải tức giận, hay là giữa hai người thật ra có vấn đề? Lâm Thiến khóe môi nhấc lên cao ngạo nhìn nàng.
Không đúng! Hoan Nhan vội phủ nhận, cô không muốn ai biết mối quan hệ của cô cùng Thân Tống Hạo.
Phì .... Cô hãy nhìn lại bản thân đi, người như anh ta căn bản không thể coi trọng cô. Lâm Thiến hai tay ôm trước ngực dựa người vào tường, cất giọng khinh thường.
“Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô! Hoan Nhan mở mạnh cửa, tức giận lên tiếng.
Cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ một chút, đem anh ta nhường lại cho tôi, cô được cái cô muốn, mà tôi cũng vậy...
Lâm Thiến lại gần cô, cúi đầu nói, đôi mắt quyến rũ khẽ đảo.
Không phải cô yêu Tống Gia Minh sao? Hoan Nhan tức giận, toàn thân vô lực, kinh ngạc mở lời.
Đúng vậy, anh ta quả là một đối tượng tốt, nhưng là... Lâm Thiến cười cười xem thường: Đã là phụ nữ tất nhiên phải tìm cho mình một chỗ dựa tốt để nửa cuộc đời sau này được an nhàn một chút, phải không?
Lâm Thiến, Tống Gia Minh đối xử với cô rất tốt, cô nên quý trọng. Hoan Nhan cắn môi, cô chưa từng nghĩ có một ngày cô lại có thể bình tĩnh nói chuyện với người phụ nữ đã cướp đi Tống Gia Minh.
Cô thật sự muốn chia tay với anh?
Lâm Thiến chợt ngẩn người một chút, nhưng ngay lập tức cười lạnh: Tốt có ích gì? Cô ta hất nhẹ mái tóc, ánh mắt mang theo chút toan tính nhìn Hoan Nhan: Cô có biết, ngày ấy nhìn thấy người đàn ông kia ôm cô lên chiếc xe thể thao sang trọng, toàn thân cô mặc quần áo hàng hiệu, được bán ra với số lượng có hạn, trong lòng tôi suy nghĩ gì không?