A...... Lâm Thiến liếc mắt nhìn Thân Tống Hạo, thất thố hô nhỏ một tiếng, đôi mắt mê hoặc quấn lên Thân Tống Hạo không rời một giây.
Thân Tống Hạo liếc nhìn cô một cái, đáy mắt ngả ngớn càng phát ra thêm sâu sắc: Phụ nữ của anh đúng là nên ghen tị, Tống tiên sinh .
Thân Tống Hạo miễn cưỡng tiến lên, anh so với Tống Gia Minh còn cao hơn nửa đầu, khí thế liền chiếm ưu thế, rất dễ dàng, Hoan Nhan bị anh kéo ra, giam ở trong ngực, một đôi mắt hơi đỏ lên, cực hận nhìn anh.
Tống Gia Minh bị người đàn ông này tùy ý mà khiến người áp lực khí thế làm cho có chút mất nhuệ khí, anh ngượng ngùng quay người lại, cuối cùng không cam lòng nhìn Hoan Nhan: Hứa Hoan Nhan, tôi chúc cô hạnh phúc .
Cảm ơn Hoan Nhan không chút khách khí mở miệng, bàn tay vòng trên eo Thân Tống Hạo, nhanh dán tại trong lòng anh.
Thiến, chúng ta đi thôi Tống Gia Minh xoay người muốn giữ chặt tay Lâm Thiến, lại bị cô theo bản năng né tránh, Lâm Thiến chút mất tự nhiên cười, ánh mắt vẫn lấp lánh điện quang khóa lại Thân Tống Hạo, người đàn ông này, quả thực là nhiều tiền vừa anh tuấn, mà người đàn ông như vậy căn bản chính là vì Lâm Thiến cô chuẩn bị, Hứa Hoan Nhan kia cho dù là theo người có địa vị, cũng không được làm Phượng Hoàng!
Tuy là nghĩ như vậy, tầm mắt dịu dàng và nhàn nhạt ngọt ngào ý cười cũng chưa từng một giây biến mất, cô vén tóc thật dài, quyến rũ hướng hai người cười: Như vậy, Nhan Nhi, tôi đi trước nha, không nên trách Gia Minh, anh ấy quá xúc động rồi.... .
Tống Gia Minh có chút nghi hoặc nhìn Lâm Thiến đột nhiên hành động khác lạ, cũng không ngờ cô lại tiến lên một bước, bày ra dáng dấp khéo léo nhìn Thân Tống Hạo, dựa vào kinh nghiệm của cô, người đàn ông này tuyệt đối với cô có hứng thú, đương nhiên, cô còn chưa có gặp qua người đàn ông nào với cô không có hứng thú đâu!
Vị tiên sinh này, tôi là một trong những bạn tốt Nhan Nhi, Nhan Nhi cực kỳ hiền lành đơn thuần, anh về sau hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, kính nhờ rồi..... .
Cô hết sức chân thành mở miệng, không chút nhát gan nhìn chằm chằm thân vẻ mặt Thân Tống Hạo..... Quả nhiên, Thân Tống Hạo dương môi cười, đôi mắt đen rực rỡ như đêm khuya, anh không chút nào keo kiệt biểu diễn hàm răng trắng tinh của mình, ứng phó người đàn bà thủ đoạn trước sau như một ca tụng: Nhan Nhi có người bạn xinh đẹp quan tâm thì tốt, quả nhiên là may mắn .
Lâm tiểu thư, tôi cho tới bây giờ chưa từng là bạn của cô Hoan Nhan nghe sắp muốn ói ra, cô gọn gàng dứt khoát mở miệng, giãy người trong lòng Thân Tống Hạo ra thẳng ngồi trên xe, phịch một tiếng đem cửa xe gắt gao đóng.
Thanh âm Thân Tống Hạo và Lâm Thiến cô nghe không rõ ràng lắm, chỉ là đáy lòng có một trận không thoải mái, phảng phất, còn có thể nghe tiếng cười duyên của Lâm Thiến, càng để cho cô thất hồn.....
Thiến, đi thôi! Tống Gia Minh nhìn Lâm Thiến cùng Thân Tống Hạo nói chuyện vui vẻ vô cùng thân thiết với nhau, không khỏi một trận phiền lòng, anh bước qua, bắt lấy tay Lâm Thiến, hai đôi mắt nhiễm lên bất mãn.....
Vậy, tạm biệt.... Lâm Thiến có chút không cam lòng bị Tống Gia Minh lôi đi, cố ý gạt tay anh ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người đàn ông đang cười ngọt ngào dựa xe bên cạnh.....
Ngồi trên xe, hai người cũng không nói, không khí trong xe quả thực là muốn đông đặc lại.....
Cô..... .
Vừa rồi..... .
Hai người đồng thời mở miệng, Hoan Nhan nở nụ cười, quay sang nhìn anh: Anh nói trước đi .