Á Hi cũng cầm lấy tay của cô, đem sợi tóc bên má giắt lên trên tai cô, dịu dàng cười một tiếng: Đừng quá khổ cực, biết không?
Hoan Nhan không khỏi cười một tiếng; Mới có năm tháng, có gì mà mệt mỏi chứ. Cô đứng lên đi vào phòng bếp, Á Hi rồi nhìn theo bóng lưng gầy yếu của cô đến ngây ngốc, Duy An nghiêng đầu nhìn Á Hi, trong lúc vô tình cũng nhìn thấy nụ cười bi thương dưới đáy mắt anh, cậu không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn sang chỗ khác, ánh hoàng hôn bao phủ, biến mất không thấy tăm hơi.
Noãn Noãn gối đầu nằm trên đầu gối của cậu, thân mật kéo vạt áo của cậu, lòng Duy An không khỏi nhói đau một cái, cậu không biết mình đã làm đúng hay sai, nói thật, lúc Thân Tống Hạo ép hỏi cậu Noãn Noãn là ai thì quả thực cậu đã bị chấn động.
Chỉ là hiện tại, chuyện phát triển không như sự khống chế, bọn họ là người ngoài cuộc, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ là yên lặng theo dõi biến hóa, thuận theo tự nhiên.
Một bữa cơm ăn diễn ra trong không khí rất thoải mái, sau bữa tối bốn người cùng ra ngoài đi dạo, đến khi trở lại, Noãn Noãn kéo tay Hoan Nhan và Á Hi tay thẳng hướng phòng ngủ lớn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm; Rốt cuộc có thể cùng ba mẹ ngủ trên một cái giường rồi.
Sau khi tắm rửa cho cô bé xong, đặt nằm trên giường lớn, Hoan Nhan và Á Hi đều trốn đi tắm, đợi đến khi hai người ra ngoài, tiểu nha đầu kia đã ngủ say sưa rồi, Hoan Nhan và Á Hi liếc mắt nhìn nhau, không khỏi trên mặt có chút đỏ ửng, Ngủ đi?
Khóe môi Á Hi khẽ mím lại, tựa như đang cười, rồi lại mang theo sự cô đơn không nói nên lời, nhẹ nhàng gật đầu, anh cầm tay của cô: Ừ, ngủ đi.
Giữa hai người được ngăn cách bởi một nha đầu đang cuộn tròn, cô bé đang ngủ rất say sưa, lỗ mũi hơi nhíu lại, làm cho người ta nhìn thấy liền không nhịn được thương yêu.
Cơn buồn ngủ từng chút một đánh tới, rốt cuộc cô cũng đi vào giấc ngủ, những cơn gió mùa hè lùa qua cửa sổ, bay vào trong phòng, lạnh lẽo thấm vào da thịt, Á Hi không ngủ được, cảm thấy ngực giống như kim châm, anh cắn răng, không để cho mình phát ra một chút xíu thanh âm, mò xuống giường, ở trong ngăn kéo lấy ra mấy viên thuốc giảm đau.
Hoan Nhan vẫn không biết anh đã phải dùng thuốc giảm đau, nếu cô biết, không biết lại muốn lo lắng thành cái dạng gì nữa.
Sau khi thuốc có tác dụng, anh đang phía trước cửa sổ, lại bắt đầu cảm thấy như chìm vào hôn mê , lặng lẽ lên giường, kéo lên cho Noãn Noãn một cái chăn mỏng, anh mới khép mắt, trầm lắng đi vào giấc ngủ. . . . . . Sáng sớm thức dậy ăn bữa sáng, anh đưa Noãn Noãn đi vườn trẻ, Hoan Nhan nghĩ đến trong nhà còn thiếu mấy tấm thảm nhỏ, liền kéo Á Hi đi đi dạo vào cửa hàng bách hóa.
Nhan Nhan, những chuyện này để cho người giúp việc đi đi, anh sợ em mệt mỏi. Sắc mặt Á Hi hơi trắng ra, săn sóc mở miệng.
Bác sĩ dặn dò em phải luôn giữ cho mình thoải mái, đi lại hoạt động nhiều một chút, không được để tâm trạng quá khẩn trương nếu không sẽ kích thích đến bảo bảo, anh sợ cái gì chứ, hay là anh không thoải mái?
Nhìn thấy cô lo lắng, anh lập tức nhẹ nhàng lắc đầu; Vậy cũng tốt, chúng ta đón xe rồi đi?
Em nhớ gần đây có một cửa hàng bách hóa rất lớn, đi qua đó đi, vào lúc này chắc cũng không đông lắm.
Được. Anh đồng ý, dắt tay của cô chậm rãi đi qua ngã tư đường đi lại, bụng cô đã hơi lớn, đi một hồi là đã cố hết sức , thật may là cửa hàng bách hóa cách đó cũng không xa, bọn họ đi vào uống một ít nước , nghỉ ngơi một chút, rồi mới đi mua thảm.
Không có nhiều người lắm, điều hòa mở cũng vừa phải, cũng không quá mệt mỏi, đi dạo hồi lâu, cuối cùng cô cũng chọn được hai tấm thảm nhỏ xinh đẹp tinh xảo, vừa vặn một cái có thể đặt ở bàn trang điểm, một cái đặt ở trong phòng ngủ của Noãn Noãn, thanh toán xong, đồ cũng được gói tốt, Á Hi xách theo túi giấy kéo cánh tay của cô liền đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại, tài xế một lát nữa sẽ tới đón bọn họ, đi thang máy xuống lầu , bọn họ định qua khu nghỉ ngơi của tầng một để ăn tạm cái gì đó.
Lúc đi tới tầng ba, Hoan Nhan tựa hồ cảm thấy bảo bảo trong bụng bỗng nhúc nhích, cô không khỏi cười mở miệng: Á Hi, bảo bảo đạp em.
Á Hi đưa tay sờ sờ tóc của cô, lại khom lưng hướng về phía bụng của cô nghiêm túc mở miệng: Tiểu tử thúi, không cho khi dễ mẹ con có biết không?
Anh không cần mắng, con nghịch ngợm như vậy, nhất định là rất khỏe mạnh. Trong lòng Hoan Nhan vui sướng vô cùng, ngón tay vuốt ve bụng, sợi dây liên hệ máu mủ thực kỳ diệu, làm cho trái tim cô dâng lên từng hồi thương cảm.
Xem mẹ thương con nhiều như thế nào chưa! Phải ngoan một chút, biết không? Á Hi than thở ra tiếng, hai người đi vào thang máy, tiếp tục xuống lầu, tay của anh nâng lên vòng qua đỡ ở ngang hông của cô, muốn cho cô dựa dẫm một chút, không thể để cho cô mệt mỏi như vậy.
Thân Thiếu, nơi này là khu bách hóa lớn nhất của toàn công ty chúng ta, lượng khách mỗi ngày qua lại cũng xếp hàng đầu.
Một nhóm người vây quanh, lấy trung tâm là một người đàn ông, người đàn ông kia tuấn dật cơ hồ muốn phát sáng, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thật giống như cũng không có hứng thú quá lớn.
Mấy vị trợ lý đi bên cạnh có chút không hiểu, chỉ là ngượng ngùng mở miệng: Thân tổng, không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút?
Cũng được. Thân Tống Hạo trầm giọng mở miệng, cảm thấy cuộc sống rào trước đón sau này cũng thực phiền toái.
Anh khẽ nới lỏng chiếc cà vạt, cảm thấy một sự phiền não không nói ra lời, rõ ràng là lạnh lẽo đến thấy xương, từ sâu thẳm trong lòng anh cũng đang dâng lên một hơi nóng, làm cho anh khó mà nhịn được.
Tôi qua bên kia hút điếu thuốc.
Thân tổng, xin cứ tùy ý, tùy ý. Giám đốc của công ty bách hóa một tay lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi, vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, thật giống như là trong truyền thuyết nói không đùa không giỡn, một giọt nước cũng không lọt, làm cho người ta tìm không ra chút đầu mối nào.
Đi tới chỗ cửa thông gió, Thân Tống Hạo châm một điếu thuốc, trước mặt bức tường thủy tinh trong suốt, nhìn ra phía ngoài, liền nhìn thấy dòng người cuồn cuộn như nước chảy, anh biết lúc này mình nên rời đi thôi, rời khỏi thành phố mà Nhan Nhan đã từng sinh sống một năm , nhưng anh lại dứt bỏ không được, mà ở lại chỗ này thì chỉ thêm thương tâm, không gặp không biết.
Rất nhanh anh đã hút xong một điếu thuốc, anh tiện tay nhấn xuống gạt tàn thuốc, ném vào trong thùng rác, xoay người, liền nhìn đến thấy hai người kia ánh mắt tha thiết cùng khuôn mặt tươi cười, anh có chút phiền lòng, xoay mặt, ánh mắt chỉ là tùy ý đảo qua, nhưng cả người lại giống như tượng đá, đọng lại trong khoảng khắc kia. . . . . . Em đi chậm một chút, nơi này hơi trơn đấy. Á Hi vịn cô, mang cô cẩn thận vòng qua một vũng nước đọng, dịu dàng mở miệng.
Hoan Nhan có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng muốn đem anh đẩy ra, nhưng lại bị Á Hi siết chặt hơn, cô khoác ở tay của anh, hai người sóng vai bước đi, nhìn sắc mặt khẩn trương của anh, cô không khỏi sẳng giọng: Nào có dễ hư như vậy chứ, anh xem người ta đều ở đây nhìn chúng ta. . . . . .
Nhưng bươc chân của Hoan Nhan lập tức lảo đảo dừng lại, câu nói bên miệng của cô, lập tức treo ở giữa không trung. . . . . .