Cô không khỏi cười một tiếng, vui sướng đưa tay xoa lên bụng mình, đứa bé của cô và Á Hi nhất định là một thiên sứ.
Sau khi phẫu thuật xong, lúc đầu cũng có một chút không thích ứng, Hoan Nhan phải nằm trên giường mấy ngày, thật may là Thiên Tình đã có Duy An chăm sóc, cô một chút cũng không cần lo lắng, chỉ cần nghe theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc đúng giờ, cô thật giống như nghe được thanh âm của phôi thai nho nhỏ trong cơ thể mình . . .Cô đã từng có một chút lo lắng, lo lắng đứa bé này đến không đúng lúc, rồi phản ứng của việc cô không thích đứa bé này, nhưng loại cảm giác này cũng không xuất hiện, tất cả cảm giác của cô bây giờ đều là hạnh phúc và mong đợi.
Ngoảnh đầu lại lần nữa, cô mới phát hiện thời gian thật vô tình, lòng bàn tay cô vẫn đang dán sát vào cái bụng mềm mại của mình, nhưng trong đầu cô thì hình bóng của người kia dần dần bắt đầu mơ hồ, lưu luyến si mê anh bao lâu, yêu lâu như vậy, thì ra là một khi đã đặt xuống, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Hiện tại ước muốn duy nhất của cô đó là Á Hi có thể sống thật tốt, một ngày rồi lại một ngày, một tháng rồi lại một tháng, sau khi nghỉ hưu sẽ sống cùng nahu thật hạnh phúc, dắt tay nhau đến già.
**********
Lúc chạy tới thành phố C, một lần nữa đặt chân lên nơi mà năm năm trước đã tới, Thân Tống Hạo không biết làm thế nào để có thể diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này.
Xe dừng ở ngõ hẻm, nơi anh từng đi qua, Kỳ Chấn đang chuẩn bị xuống xe, thế nhưng anh lại khẩn trương toàn thân đầy mồ hôi, thời gian trôi qua mới có vài năm, nhưng nếu anh muốn tìm được cô, thì cũng chỉ có thể tìm từ nơi cuối cùng anh biết cô còn ở lại.
Như chỉ có một mình, anh đứng yên ở nơi cô đã từng sinh sống, anh cũng khẩn trương toàn thân phát run, anh nghĩ đến việc khi tìm được cô, anh sẽ như thế nào, anh không cách nào tưởng tượng được.
A Hạo, không xuống xe à? Kỳ Chấn mở cửa xe, lại thấy tinh thần anh đang hoảng hốt, không nhúc nhích, không khỏi giơ tay lên đẩy anh một cái rồi mở miệng nói.
Kỳ Chấn! Hầu kết Thân Tống Hạo giật giật, lập tức bắt lấy cổ tay Kỳ Chấn, ánh mắt của anh vẫn rất mơ hồ, chậm rãi mở miệng: Khi đó ly hôn, tớ không biết cô ấy mang thai, cô ấy đang mang thai, mà còn bị tớ tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà. . . . . . Kỳ Chấn, nếu tìm được cô ấy rồi tớ nên làm như thế nào?
Kỳ Chấn có chút sững sờ, lại thấy sự uể oải trên khuôn mặt tiều tụy của Thân Tống Hạo, anh không biết nên nói gì để an ủi bạn mình, sau khi nghĩ lại nếu đổi lại là anh, nếu Tĩnh Nhi mang theo đứa bé của anh lặng lẽ rời đi, anh cũng nhất định sẽ nổi điên!
A Hạo, tìm được chị dâu trước rồi hãy nói. Kỳ Chấn cầm tay của anh, rồi buông ra, thở dài một tiếng có chút cảm thấy không đành lòng.
Thân Tống Hạo chợt nhắm thật chặt mắt lại, anh đẩy Kỳ Chấn ra, đi xuống xe, sải bước hướng vào trong con hẻm sâu.
Mặc dù đã lâu như vậy, nhưng bà chủ cho thuê nhà vẫn chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra mấy người đàn ông này, mặc dù năm đó đã từng nhận tiền của người ta, nhưng bà vẫn không nhịn được tò mò, tại sao người này vẫn kiên nhẫn tìm cái cô Hứa Hoan Nhan đó.
Thật ra thì . . . . . .người mà các anh muốn tìm vẫn ở đây, rất lâu sau đó bọn họ mới chuyển đi, còn về phần đã chuyển tới nơi nào, thì tôi cũng không biết, nói không chừng cũng đã rời khỏi cái thành phố này rồi.
Bà chủ cho thuê nhà nhanh chóng mở miệng, mắt không chớp quan sát vẻ mặt người đàn ông trước mắt. Bà chính là biết địa chỉ cũng không thể nói, những người này nếu tìm được, thì tiền mà bà đã nhận chẳng phải sẽ bay mất sao?
Bọn họ? Chẳng lẽ những năm này cô không sống một mình, mà là. . . . . . đã kết hôn rồi, cô đã có người đàn ông khác rồi sao? Thân Tống Hạo trong lúc nhất thời có chút không cách nào tiếp nhận, sững sờ lặp lại.
À. . . . . . Tôi cũng không rõ lắm.., chỉ là cô ấy cũng chưa kết hôn với người đàn ông đó, còn những cái khác thì tôi cũng không biết, các người hãy đi nơi khác tìm đi, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà!
Bà chủ cho thuê nhà tựa hồ nhìn ra sắc mặt của anh không tốt, suy nghĩ một chút những người này không giàu cũng quý, nếu nói một câu nào đó có sai sót, chẳng phải là mạng nhỏ cũng bị mất? Chỉ vội vã phu diễn mấy câu, liền cuống quít đóng cửa lại luôn.
Thân Tống Hạo trố mắt nửa ngày, mới lập tức phục hồi tinh thần lại, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy cả người không còn chút hơi sức nào, Kỳ Chấn, Kỳ Chấn. . . . . .
Thanh âm của anh vô lực và khàn khàn, Nếu Nhan Nhan đã kết hôn, tớ sống còn có ý nghĩa gì nữa sao?
Sẽ không. . . . . . Chị dâu nhỏ sẽ không kết hôn, A Hạo, cậu hãy yên tâm đi, chuyện cho tới bây giờ, cậu hãy cho người đi tìm hiểu thêm một chút đi, xem Quý gia đã trở về chưa? Nói không chừng bên kia có đầu mối cũng không chừng.
Duy An nếu có biết, cũng sẽ không nói cho tớ biết cô ấy đang ở đâu, càng không để cho tớ tìm được cô ấy, cậu ta còn hận tớ vì đã bỏ rơi Nhan Nhan.
Thân Tống Hạo vô lực lắc đầu một cái, đáy mắt anh đầy cô đơn, khổ sở mở miệng: Huống chi, hận ý của cô ấy đối với tớ sâu như vậy, làm sao còn có thể trở về cái thành phố kia được?
Kỳ Chấn há miệng, cũng là cảm thấy anh nói quả thật có đạo lý, Hoan Nhan là một người cố chấp muốn chết, nếu như cô đã quyết định cùng Thân Tống Hạo không gặp nhau nữa, thì làm sao lại trở lại thành phố nơi mà bọn họ đều quen thuộc?
Tiếp tục tìm, tìm mấy thành phố quanh đây, về phần chỗ của Duy An, tháng 7 công ty tớ có việc phải về nước, tớ sẽ tự đi đến chỗ cậu ta tìm hiểu xem sao, tóm lại, chỉ cần có một chút hi vọng, tớ đều sẽ không bỏ qua.