“Noãn Noãn thật giỏi, nhảy thật hay.” Hứa Hoan Nhan ôm lấy cô bé hôn vài cái, như thế nào vẫn thấy không đủ.
“Không phải!” Noãn Noãn cong môi thật cao: “ Cái vũ điệu này thật là trẻ con, con đã bốn tuổi rồi, còn nhảy động tác như vậy, con thật không muốn lên sân khấu…”
Noãn Noãn thở dài, đôi mắt to nhìn hướng ra ngoài cửa hội trường: “Mẹ, ba đâu?”
Hứa Hoan Nhan lấy di động nhìn xem thời gian, đã nói với Á Hi đến xem Noãn Noãn biểu diễn, như thế nào bây giờ vẫn chưa thấy có mặt?
“Có lẽ công việc quá bận, nên tới giờ này vẫn chưa đến đây được.” Hứa Hoan Nhan ôm Noãn Noãn đi ra phía ngoài, giờ đã là buổi trưa rồi, bình thường giờ này đã tan việc, như thế nào còn chưa thấy Á Hi đến đây?
“Ba làm sao mãi làm việc có thể bỏ rơi Noãn Noãn đáng yêu chứ?” Noãn Noãn nháy nháy mắt, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Hoan Nhan: “Mẹ, chuyện này ba sẽ không giống như ba kia vậy, Noãn Noãn còn chưa ra đời, ba đã biến mất rồi…”
“Noãn Noãn….” Hứa Hoan Nhan vành mắt đỏ hoe, cô muốn nói với con, không muốn con nói như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô bé, cô đúng là không nói nên lời.
Á HI mãi đến đêm khuya mới trở về, Hứa Hoan Nhan đợi không được, liền nằm trên ghế salon ngủ thiếp đi. Lúc Á Hi trở về, trong phòng khách để một ngọn đèn bàn mờ nhạt, Noãn Noãn đang ngủ, còn cô thì nửa nằm trên ghế salon hơi thở nhàn nhạt.
Á Hi đi tới trước ghế salon, nhẹ nhàng kéo qua một cái ghế ngồi xuống. Ánh đèn mờ nhạt bao phủ trọn khuôn mặt cô, thoạt nhìn thật ấm áp.
Anh rất muốn, rất muốn cúi xuống hôn cô một cái, nhưng rồi lại không dám, ở trong lòng anh cô giống như mấy năm trước, vẫn tốt đẹp như vậy, anh không thế nào không tôn trọng cô.
“Sao bây giờ mới về?” Cô chợt mở mắt, thấy người trước mặt là anh, mắt không khỏi sáng lên, âm thanh hơi khàn khàn mở miệng nói.
Tằng Á Hi chợt đứng lên, cách xa cô một chút, vẻ mặt như không có gì nhìn cô nói: “Làm thêm giờ.”
“Hôm nay Noãn Noãn biểu diễn, anh không đến xem, buổi tối về nhà con bé vẫn còn khóc mãi.” Hứa Hoan Nhan ngạc nhiên nhìn anh nhưng vẫn nói liên miên.
“Từ từ rồi con bé sẽ quen.” Tằng Á Hi xoay người đi tới phòng tắm, buồn buồn nói một câu: “Ngày mai tôi sẽ dọn đi.”
“Tại sao?” Hứa Hoan Nhan bật đứng lên, đuổi theo tới cửa phòng tắm, Tằng Á Hi không dám chần chờ, bước nhanh tới trước vào phòng tắm, nặng nề đóng cánh cửa lại, anh tựa lưng vào cửa nhẹ nhàng nói một câu: “Hứa Hoan Nhan, tôi chờ em quá lâu, bây giờ mệt mỏi rồi. ๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn
*******************Ngày gió êm sóng lặng rồi cũng qua, lúc Tằng Á Hi bỏ đi, Noãn Noãn khóc rống rất lâu, sau khi bình tĩnh lại, tính tình cũng thay đổi luôn khó chịu cực kỳ, chỉ muốn đeo dính chặc cô hơn, giờ tan học nếu không thấy Hứa Hoan Nhan tới đón, cô bé sẽ khóc, có lẽ, cô bé sợ Hứa Hoan Nhan sẽ bỏ đi giống như Tằng Á Hi.
Thế nhưng trên đời này, làm gì có người mẹ nào lại có thể cam lòng rời khỏi con của mình?
Đến tháng mười, Văn Tĩnh chợt đến thăm hai mẹ con cô, cô đến rất đột ngột, bất ngờ hơn chính là cô mang đến cho Hoan Nhan tin tức, tất cả mọi chuyện sau khi Thân Tống Hạo kết hôn nói rõ cho Hứa Hoan Nhan biết.
“Nhan nhi, theo ta thấy, hắn quả thật đối với bạn là thật tâm, bạn xem, hiện tại Noãn Noãn cũng được bốn tuổi rồi, dù sao cũng là con gái hắn, đối với hắn cũng không công bằng, trong lòng bạn vẫn yêu hắn, hắn cũng yêu bạn, sao lại vẫn không muốn nối lại?”
Văn Tĩnh nói một hồi lâu, Hứa Hoan Nhan vẫn ngơ ngác nhìn Noãn Noãn trong sân chơi đùa, đôi mắt cô đen nhánh trong suốt, dần dần nước mắt dâng lên, lộp độp rơi xuống trên mu bàn tay, cố nén, Hứa Hoan Nhan che miệng lại, nhưng rồi rốt cuộc không nhịn được, cô bật khóc…. Này gần bốn năm cô chịu nhiều khổ sở, tất cả những uất ức, giống như không còn sót lại chút gì, tận đáy lòng vết thương mơ hồ như đã khép lại, nhưng vẫn âm ỉ đau, hai người bọn họ sớm đã không thể trở về được, bất kể cô biết hay không một ít bí mật, cô và Thân Tống Hạo cũng không thể nào quay lại được.DĐLQĐ
“Tĩnh nhi, mình không thể , bốn năm trước làm sao, bây giờ làm sao, Tĩnh, không cần nói cho anh ấy biết tin tức của mình, cũng không nên nói ra chuyện Noãn Noãn, mình không thể trở về bên cạnh anh ấy, cũng không cách nào trở về bên cạnh anh ấy được nữa.”
Hứa Hoan Nhan lau nước mắt, thời điểm nói ra những lời này, không nhịn được đau lòng, ôm lấy Văn Tĩnh khóc.
“Nhan nhi, bạn không biết mình rất hối hận vì lúc trước đã giúp bạn tất cả giấu chuyện này, mấy năm nay không chỉ mình bạn khổ sở, bạn biết không mấy năm nay anh ta cũng chưa chạm qua người phụ nữ nào, nếu không phải vì mấy năm trước anh ta không có tâm trí lo chuyện công ty, thì đâu phải bị người ta tính kế móc rỗng hơn phân nữa quyền lợi, vì thế không thể không kết hôn để lôi kéo lại mấy lão già trong ban Hội đồng quản trị, nếu như còn cách khác anh ta tuyệt đối sẽ không kết hôn, còn có…”๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn
Văn Tĩnh ranh mảnh cười: “Bạn cũng biết, anh ta sau khi cử hành hôn lể xong, liền lập tức sai người đi lo liệu chuyện ly hôn, lúc Tô Lai biết chuyện này, cơ hồ muốn phát điên. Nhan nhi, bạn nghe lời mình một lần đi, đừng làm khổ chính mình nữa, anh ta thuộc loại người tâm cao khí ngạo, vì bạn làm mọi chuyện, thật không dễ dàng gì.”
Hứa Hoan Nhan hơi thất thần, lắc lư đầu, cô mờ mịt nhìn bầu trời trên cao: “Tĩnh, có lúc nhớ tới, mình thật hận mình sao lại quật cường như vậy, nếu lúc ấy có thể mở một mắt nhắm một mắt, như vậy lúc này đây mình vẫn còn sống ở đó, sống giả dối trong cuộc hôn nhân kéo dài hơi tàn, nhưng mà mình không làm được, mình không cách nào có thể chia sẻ một người đàn ông với một người phụ nữ khác, sự việc đã qua, mình hối hận cũng tốt, không oán cũng được, mình bây giờ không muốn quay đầu lại, hơn nữa, Tĩnh, mình nợ ân tình người khác quá lớn, nếu không trả ân tình này, mình sẽ không an tâm, mà nếu đã trả ân tình này thì mình và Thân Tống Hạo suốt đời cũng không thể ở bên nhau, mình đã quyết định rồi, bây giờ không cần tình yêu, có thể bỏ qua hạnh phúc, mình cũng muốn không làm ..thất vọng tim của mình, Tĩnh, không cần khuyên mình nữa, bạn hãy về cùng Kỳ Chấn chung sống với nhau thật tốt, nhìn bạn hạnh phúc, mình cũng sẽ cảm nhận được hạnh phúc, huống chi, lựa chọn này của mình, cũng không hoàn toàn là bị ép buộc, là mình cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện muốn cùng người kia ở chung một chổ, muốn sinh cho anh ấy một đứa bé.