Anh tự tay lau nước mắt hai bên má cho cô, dịu dàng mở miệng:
Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì, Hoan Nhan, nói cho tôi biết, không cần phải sợ, đừng khóc, còn có tôi đây.
Hoan Nhan không nói lời nào, chỉ giống như một đứa bé gục đầu trên vai Á Hi lớn tiếng khóc, không khí nóng rực cơ hồ khiến người hít thở không thông, đồng phục làm việc thật dầy trên người Á Hi bị nước mắt của cô làm cho ướt một mảng, sau lưng anh là một mảng mồ hôi thấm ra, anh cũng cảm thấy rất nóng, nhưng không muốn đẩy cô ra, bàn tay anh chậm rãi nâng lên, do dự mãi cũng dám chạm vào cô,nhẹ nhàng vòng ra phía sau lưng cô, dùng một lực vừa đủ, ôm chặt cô trong ngực:
Hoan Nhan, đừng khóc.
Thanh âm của anh vẫn bình thản như vậy, thật động lòng người, trong những năm tháng dài dằng dẵng cô tịch một mình, rồi những ngày tháng khó khăn nhất, Á Hi chính là nguồn động viên lớn nhất của cô, để cô có thể yên tâm dựa vào.
Anh ấy muốn kết hôn. . . . . .
Hoan Nhan gục trên vai anh nức nở nghẹn ngào, ba năm, cô đã từng nghĩ mình có thể, nhưng đến bây giờ cô mới phát hiện, anh như một mầm cây đã ghim chặt vào trong lòng cô, từ lúc nẩy mầm cho tới bây giờ, căn bản là không thể nhổ lên.
Á Hi chỉ cảm thấy trái tim mình chua chát, cảm giác buồn bã không nói ra được thành lời, anh quay mặt sang chô khác, nhìn vào cánh cửa sổ nhỏ trong kho hàng anh có thể thấy một mảnh ánh sáng nơi chân trời, vòng tay anh đang ôm lấy cô hơi nới lỏng ra một chút, đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, ánh sáng của cuộc đời anh, bao giờ mới có thể chiếu tới?
Cho dù anh có cố gắng thế nào, bước lại gần như thế nào đi chăng nữa, đến khi có cảm giác rằng mình cách cô ấy không còn bao xa, thì cô lại như một ngôi sao nhỏ, vĩnh viễn không thể chạm tới, giống như là hiện tại, cô đang bị anh ôm vào trong ngực, nhưng có làm thể nào thì anh vẫn có cảm giác khoảng cách giữa bọn họ là cả một dải ngân hà.
Hoan Nhan, em có tính toán gì không? Anh kéo cô từ trong ngực mình ra một chút, cầm lấy khăn tay, vẫn ôn hoà lau nước mắt cho cô, không có một tia tức giận.
Em không biết. Hoan Nhan lắc đầu một cái, tựa như giờ phút này cô cảm giác được việc mình cứ khóc thút thít như vậy có chút không giải thích được, cô tránh ra khỏi ngực Á Hi, cặp mắt sưng đỏ giống như quả đào, cô khổ sở cố gắng nặn ra một nụ cười: Á Hi, có phải em rất ngu ngốc hay không?
Á Hi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đôi mi dài rũ xuống, Hoan Nhan, có lẽ chính cô cũng không biết cô có bao nhiêu ngốc nghếch và cô chaapsm nhưng người mà anh yêu lại chính là cô, một cô gái chân thực và tốt đẹp như vậy.
Em thật sự rất ngu ngốc mà, làm sao trong lòng em vẫn nuôi một tia hy vọng? Hoan Nhan cười khổ lắc đầu: Á Hi, em đi đây, em phải đi đón Noãn Noãn rồi.
Anh đi cùng em. Á Hi đi thay đồng phục làm việc ra, sau đó rửa tay rồi đi cùng với cô.
Bọn họ sóng vai nhau cùng đi ra khỏi siêu thị, dưới ánh mặt trời tháng bảy Noãn Noãn từng bước một tiến về phía trước, hàng cây hai bên đường vẫn xanh tươi mượt mà, giống như những bông hoa được cắm trong bình làm cho đường phố xanh mướt một màu, Hoan Nhan cảm thấy những phiền não dưới đáy lòng từng chút một phai mờ đi, ba năm rồi, trong sinh mệnh của cô còn có thể có mấy lần ba năm như thế để có thể nuối tiếc?
Cha bất kể Tô Lai đã làm cái gì mà chọc cho con không vui, nhưng ngày trước con có thể vì cô ta mà li hôn với Hoan Nhan, thì nói vậy địa vị của cô ta ở trong lòng con cũng không hề thấp, mà ngày kết hôn đã định ra rồi, nếu con nhất định muốn đem toàn bộ mặt mũi của Thân thị ném đi, thì con cứ việc huỷ hôn đi!
Thân Thiểu Khang tức giận nặng nề dùng gậy đập xuống nền mấy phát, lại dùng sức ho khan, vẻ mặt của Thân Tống Hạo khẽ thay đổi hai cái, nhìn khuôn mặt chỉ trong một đêm mà già nua đi của cha, anh có chút áy náy, nhưng vẫn là không muốn nói ra một câu lời dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã không thân cận với bọn họ, từ nhỏ đến lớn, anh cũng chưa từng đặt người cha hèn yếu này trong mắt, nhưng làm thế nào anh cũng sẽ không nghĩ tới, chỉ vì để bảo vệ cho vị trí của anh, ông lại có thể kiên quyết như vậy, gạt anh mà công bố tin tức về lễ cưới!
Nhưng bây giờ con không còn yêu Tô Lai nữa, cho nên nếu muốn con kết hôn với cô ta, thì chuyện này căn bản là không thể nào!
Anh đứng lên, quẳng lại một câu nói, liền đi ra khỏi phòng khách.
Bất kể con có còn yêu hay không, lễ cưới này nhất định phải tổ chức, dù con có coi như việc cưới cô ta về để bày biện cũng cùng được!
Thân Tống Hạo cắn chặt răng, lúc ầm ầm đóng cửa phòng lại anh cất giọng mở miệng: Con vẫn nói câu nói kia, không thể nào!
Nghiệt chướng! Con muốn cho gia gia con ở dưới đất cũng không yên ổn phải không?
Giọng buồn buồn vang lên trong hành lang, Thân Tống Hạo sải bước về phía trước, ra khỏi căn phòng lạnh lẽo, ánh mặt trời bên ngoài cực nóng cơ hồ muốn đem da người ta đốt cháy!
Kết hôn? Kết hôn với Tô Lai? Thân Tống Hạo không khỏi cười lạnh, anh đã làm Nhan Nhan tổn thương thành như vậy, bây giờ còn làm cho tin tức như thế này truyền tới tai của cô, liệu nó có thể làm cho cô tổn thương một lần nữa không!
Tốt, không phải là bọn họ muốn anh kết hôn ư, không phải bọn họ đang buộc một người thừa kế duy nhất như anh phải nhanh chóng sinh hạ một thế hệ thừa kế mới sao? Được thôi, anh sẽ kết hôn cho bọn họ xem! Chỉ là. . . . . . Ba năm này, việc anh dung túng cho bọn họ và việc mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng nên chấm dứt.
Thân Tống Hạo lấy điện thoại di động ra, ấn một chuỗi số, đôi mắt dài híp lại, khóe môi cười lạnh: A Thành, đi truyền đạt lại, một tháng sau hôn lễ đúng hạn cử hành, còn nữa, đem người phụ trách của công ty Bất động sản thuộc tổng tập đoàn Thân thị cách chức, ba ngày sau, tôi sẽ quyết định người kế nhiệm.
Thân Tống Hạo chậm rãi khép điện thoại lại, ánh mắt giảo hoạt giống như một con hồ ly, anh cau mày cười khẽ, Tô Lai, bọn họ lập tức sẽ kết hôn, không phải anh nên đi xem cô ta một chút hay sao?