Thân Tống Hạo cảm thấy một nỗi buồn phiền lan toả trong lòng, anh ném ra một câu nói, liền pằng một tiếng gập điện thoại di động lại, chợt cảm thấy được an tĩnh như thế này, ngược lại là một sự quý giá.
Anh lái xe không có mục đích, dưới ánh đèn đường rực rỡ chiếc xe lướt qua thật nhanh, chiếc cửa kính trên nóc xe cũng được mở ra, để cho cơn gió mát lạnh của ngày hè tuỳ ý lùa vào, anh nghĩ để cho mình tỉnh táo lại, nhưng lại phát hiện ra tâm tình giống như căn bản không chịu sự khống chế của bản thân nữa, tán loạn thành một đống hỗn độn. Không có Tô Lai liên tục gọi điện tới, thế giới của anh yên tĩnh như từ trước nay.
Cuộc sống mà anh tha thiết ước mơ nhiều năm, nay đã thành hiện thực, thế nhưng anh không cảm nhận được rõ ràng sự vui sướng từ trong đáy lòng? Thời gian ba năm có thể khiến cho một đứa trẻ lớn lên, thời gian ba năm có thể tạo ra vô số tài phú, thời gian ba năm , cũng có thể thay đổi bất lỳ một người phụ nữ hay người đàn ông nào trên cõi đời này.
Tô Lai đã thay đổi.
Trong ấn tượng của anh, mỗi một ngày trôi qua cô đều lấy tinh thần phấn chấn nhất ngồi ngay ngắn ở trước giá vẽ, vẻ mặt vui vẻ vẽ tranh, nét mặt của cô rất sống động, từ tận sâu đáy lòng cũng là sự tích cực hướng lên, nhưng bây giờ. . . . . . Ngòi bút khô cạn, vải vẽ tranh sơn dầu cũng phủ đầy bụi, chuyện mà cô làm cả ngày chính là sống ở trong ngôi biệt thực khổng lồ đó, suy nghĩ lung tung, năm phút, nửa giờ lại gọi cho anh một cuộc điện thoại, nếu không thì chính là nhàm chán đi ra ngoài cà thẻ mua đồ, chỉ trong vòng ngắn ngủn một tháng, số tiền cô đã tiêu tốn còn nhiều hơn số tiền mà Hoan Nhan khi còn ở bên anh tiêu trong một năm.
Lúc Hoan Nhan còn ở bên, trong đầu anh luôn là sự so sánh cô với Tô Lai, cái gì cũng là Tô Lai tốt, mà bây giờ, anh lại bắt đầu so sánh Tô Lai với Hoan Nhan, anh không phải một người đàn ông nhàm chán, anh mong muốn có được những thứ mình muốn, nếu . . . . Nếu Tô Lai là người phụ nữ mà anh đã lựa chọn, là mối chân tình mà anh không thể nào quên . . . . Thân Tống Hạo chợt thở dài một hơi, như vậy, lúc này bước chân của anh có phải nên dừng lại hay không?
Cầm điện thoại di động lên, anh gửi đi một tin nhắn: Tiểu Lai, anh mua cho em loại bánh ngọt trà xanh mà em thích nhất, còn mười phút nữa là về đến nhà.
*************************************************
Duy An, hôm nay em cảm thấy thế nào? Hoan Nhan dắt cậu ra hoa viên bên dưới khu chung cư tản bộ, ánh mặt trời sáng sớm không quá nóng bỏng, Hoan Nhan dừng lại ngồi ở trên ghế dài, cầm khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán Quý Duy An, cô hỏi tiếp: Em có nóng không? Có muốn về nhà không?
Quý Duy An không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, lẩm bẩm mở miệng; Chị, làm sao chị vẫn không về nhà đi, mà anh rể sao cũng không tới?
Cậu mặc dù mệt mỏi tiều tụy, nhưng con ngươi vẫn sắc bén nhìn vào khuôn mặt của cô, làm cho cô phải chột dạ mà né tránh, cố gắng không để lộ ra điều gì.
Chị phải chăm sóc em thật tốt, một mình mẹ sẽ rất cực khổ. Hoan Nhan cười nhạt, nắm lấy bàn tay gầy guộc nổi đầy những gân xanh của cậu, cầm khăn giấy ướt từng chút một lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay của cậu, con ngươi cô hơi rũ xuống, thần sắc thản nhiên: Em cũng biết anh rể em bận thế nào mà, mấy ngày trước anh ấy còn mệt gần chết, chuyện của công ty cứ chồng chất lên, có lẽ hai ngày nữa anh ấy sẽ tới thăm em . . . . .
Chị, chị đang gạt em. Quý Duy An mở miệng, mái tóc màu vàng nhạt dán sát vào khuôn mặt gầy gò của cậu, nhưng vẫn rất đẹp trai, chỉ là hiện tại, trong đáy mắt của cậu lại hàm chứa một nỗi thương xót và lo lắng.
Làm sao em lại nói như vậy? Hoan Nhan lập tức bật cười: Em đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung?
Chị. . . . . . Không phải em muốn phụ thuộc vào anh rể để bắt đầu lại lần nữa, em chỉ là không hiểu, nếu chị và anh rể vẫn tốt đẹp không xảy ra chuyện gì, tại sao anh lần này anh ấy cứ khoanh tay đứng nhìn?
Quý Duy An một lời nói trúng, động tác của Hứa Hoan Nhan hơi ngưng lại, nhưng tiếp đó cô lại chỉ cười một tiếng, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn mặt Quý Duy An Duy An. . . . . .
Cô nhẹ nhàng gọi tên cậu, con ngươi đen nhánh nhìn không thấy đáy, Hoan Nhan nhẹ nhàng cười khổ: Em yên tâm đi, chị sẽ không uất ức chính mình, chị cũng sẽ không để Quý gia thật sự cứ như vậy mà thất bại thảm hại, chỉ là em phải bảo đảm, mau chóng cai nghiện, bắt đầu lại lần nữa, có được không?
Chị. . . . . . Thanh âm của Quý Duy An nghẹn lại, trong con ngươi ảm đảm ánh lên một tia sáng chói: Em còn có thể không? Em giống như một kẻ ngu xuẩn. . . . . . Còn có năng lực để khiến Quý gia khôi phục lại một lần nữa sao?
Thanh âm của cậu càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng cũng biến thành thống khổ nức nở nghẹn ngào.
Cậu ngay cả Hoan Nhan cũng không nói cho cô biết, người đêm hôm đó đưa ma tuý tới cho cậu, là người phụ nữ mà anh yêu nhất, Nhiễm An An.
Cho đến khi đó, cậu mới biết cho tới bây giờ mình đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ, Nhiễm Nhiễm là một quả bom hẹn giờ, thế mà mỗi ngày cậu lại đều ở chung với quả bom ấy, cột chung một chỗ, thậm chí này đem mối nguy hiểm ấy đeo bám cả lên người thân của mình. Cậu luôn tự nhận mình không phải là một người mù quáng trong tình yêu, một người đủ tỉnh táo như Quý Duy An lại không biết từ lúc vừa mới bắt đầu, cậu đã bị Nhiễm Nhiễm thiết kế.
Đến gần cậu, để cho cậu dính vào nghiện ngập trong vô thức, sau đó lại từng bước dẫn dắt cậu nhảy vào trong cái bẫy được thiết kế trước, rồi đến bây giờ vạn kiếp bất phục, tất cả đều là thủ đoạn của cô, nhưng tại sao cô ấy lại làm như vậy, đến tột cùng là tại sao?
Những ngày qua Quý Duy An luôn trầm mặc, cũng không đại biểu cậu không nghĩ tới chuyện đó, nhưng tâm trạng cũng đang dần biến đổi, lúc ban đầu chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt tươi cười lạnh lẽo đêm hôm đó của Nhiễm An An là cậu liền thống khổ không chịu nổi, nhưng bây giờ anh đã bình tĩnh lại, sự thống khổ dần dần biến thành chết lặng, rồi đến cuối cùng, là một khối băng cứng không thể nào tan được dưới đáy lòng.
Tình yêu là cái gì? Cậu thật ra cũng giống Hứa Hoan Nhan, cho dù có yêu ai đi chăng nữa, thì cũng tuyệt đối không cho phép người đó làm tổn thương đến người thân của mình.