Vẻ mặt Quý Vân Trạch tuyệt vọng nhìn Quý Duy An đang nằm trên đất, Mỹ Vân không nhìn ra, Hoan Nhan cũng không nhìn ra đó là gì, thế nhưng ông hiểu, nhìn Quý Duy An như vậy, cực kỳ giống với lên cơn nghiện.
Ông chỉ là đi ra nước ngoài nửa năm, thế mà trong nhà lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, ông có thể đối mặt với chuyện rút lui khỏi thương trường với hai bàn tay trắng, nhưng lại không thể đối mặt với chuyện đứa con trai duy nhất của mình biến thành như vậy, Quý Duy An là niềm kiêu ngạo của ông!
Ông nhất định trước khi rời khỏi cõi đời này đem Quý Duy An bồi dưỡng thành một người đàn ông thành công nhất, nhưng bây giờ. . . . . . Đứa con trai yêu quý của ông lại bị ma túy phá hủy!
Quản gia, lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng cho tôi, nói ông ta lập tức tới đấy! Còn nữa, hiện tại lấy sợi dây đem Duy An trói lại!
Quý Vân Trạch trầm giọng mở miệng, lại rõ ràng cảm giác nhịp tim đột ngột tăng nhanh, hô hấp cũng thay đổi dồn dập làm cho ông cảm thấy không thể thở nổi.
Sầm Mỹ Vân nhìn thấy sắc mặt tím tái của ông, cuống quít lấy thuốc cho ông uống, nhìn thấy hô hấp của ông dần dần ổn định mới không hiểu mà hỏi: Vân Trạch, anh điên rồi sao, sao anh lại muốn đem Duy An trói lại?
Duy An dính vào ma tuý rồi, không trói nó lại, thì anh làm sao có thể giúp nó từ bỏ! ông bình tĩnh nói một câu, nhưng giống như sét đánh ngang tai, khiến Sầm Mỹ Vân và Hứa Hoan Nhan đều ngẩn người!
Chú Quý, điều này sao có thể! Duy An làm sao lại nghiện? Hoan Nhan vẫn ôm lấy Quý Duy An sau khi phát tác cơn nghiện đang không ngừng co giật, dùng sức lắc đầu, cô không thể tin được, Quý Duy An là một người luôn rực rỡ như ánh mặt trời, làm sao có thể dính vào thứ này?
Hiện tại nói cái gì cũng đều vô dụng rồi. . . . . . Quý Vân Trạch đau lòng quay mặt sang không đành lòng nhìn lại, chỉ cứng rắn mở miệng: Quản gia, đem thiếu gia trói lại!
Không cần. . . . . . Hoan Nhan lập đem Quý Duy An ôm chặt hơn vào trong ngực: Không cho trói, con sẽ giúp Duy An cai nghiện, con sẽ không để cho nó gặp chuyện không may, chú Quý, van cầu ngươi, đừng trói Duy An lại, nó đã đủ đau khổ rồi!
Hoan Nhan đau lòng lau đi mồ hôi trên mặt Quý Duy An, anh tựa hồ phát tác đủ rồi, giờ phút này chỉ trầm trầm ngất đi, sắc mặt của anh trắng đến dọa người.
Lần này nó có thể chịu đựng cho qua đi, vậy lần sau thì sao? Nhan Nhan, trước tiên con đi băng bó tay của con một chút đi! Quý Vân Trạch nhìn thấy Quý Duy An đang ngất đi cũng chỉ phải thôi, ông thở dài xoay người đi ra ngoài, chỉ cảm thấy tim mình quặn . . . . . . Sầm Mỹ Vân cũng không nhịn được nữa, xoay người đi theo ra khỏi gian phòng, trong lúc nhất trong phòng yên ắng vô cùng, chỉ còn lại hai người gắn bó nhau đang ngồi trên sàn.
Bình tĩnh lại, Hoan Nhan mới cảm thấy trên mu bàn tay đau đớn kinh khủng, giơ lên vừa nhìn, đột nhiên thấy hai hàng dấu răng, bên ngoài còn rỉ ra ít máu, cô không để ý đến sự đau đớn, chỉ ôm thật chặt Quý Duy An, toàn thân anh thấm đẫm mồ hôi, chìm vào giấc ngủ hết sức an ổn. . . . . Suy nghĩ một chút, nhìn dáng vẻ thống khổ của Quý Duy An vừa rồi, Hoan Nhan chỉ cảm thấy tim mình như bị đao cắt, nếu có thể, cô thậm chí nguyện ý thay Quý Duy An chịu đau.
Ánh nắng ấm áp của mặt trời ban trưa chiếu vào trên người của hai người, quây thành một vòng làm thành cái khung cho một bức tranh, Quý Duy An cứ như vậy an ổn ngủ trong ngực Hứa Hoan Nhan, anh tựa hồ lạc vào một giấc mộng dài xa lạ, trong mộng anh thấy khoảng cách của mình với Nhiễm An An càng ngày càng xa, xa chính anh cũng không thể với tới, nhưng anh lại không giống như trong tưởng tượng, thống khổ muốn chết, anh chỉ hờ hững nhìn bóng dáng cô đi xa dần, rồi xoay người. . . . . . Đi không chút do dự. . . . . . Khi tỉnh lại, thấy khuôn mặt uể oải của Hứa Hoan Nhan, Quý Duy An mới vừa khẽ nhúc nhích, Hoan Nhan lập tức mở mắt, ánh mắt mang theo sự nhu hòa cùng với một chút mê mang đi thật sâu vào tâm tình của người khác.
Quý Duy An, em đã tỉnh? Có đói bụng không, phòng bếp còn cháo nóng, em ăn tạm một chút được không? Những lời nói ân cần liên tiếp của Hứa Hoan Nhan, làm nụ cười yếu ớt bên môi Quý Duy An chợt vụt tắt, hai mắt anh đỏ ngầu, lập tức ôm lấy Hoan Nhan: Chị. . . . . . Thật xin lỗi.
Chị, em đói bụng, em rất muốn ăn cháo của chị. . . . . . Quý Duy An ôm lấy Hoan Nhan chặt hơn, vẻ mặt càng ngày càng trầm xuống, coi như là vì chị đi, anh cũng nhất định phải tỉnh lại, anh có chút hiểu rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là trong tiềm thức mơ hồ lướt qua một bóng dáng, nhưng anh vẫn ôm một tia hi vọng, kết quả lại là hại người hại mình.
Ai, chị đi xuống bếp lấy cho em ngay! Hứa Hoan Nhan vì quá vui mừng mà khóc, liên tiếp lau nước mắt đứng lên đi xuống phòng bếp. . . . . . Cô vừa mới xoay người, ánh sáng nơi đáy mắt Quý Duy An vụt tắt, anh quay lưng lại, đem thân thể gầy yếu co lại dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn không chịu nổi mà nghẹn ngào. . . . . . Quý Vân Trạch mời bác sĩ chuyên khoa tới khám và điều trị cho Quý Duy An, lại thêm người một nhà đồng tâm hiệp lực, huống chi là Hứa Hoan Nhan rất cẩn thận, cơn nghiện của Quý Duy An mặc dù vẫn thỉnh thoảng phát tác, nhưng thời gian càng lúc càng ngắn, Hoan Nhan cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận qua, cũng chưa từng thấy chán ghét, việc làm cho Quý Duy An trở nên tốt hơn, chính là việc quan trọng nhất mà bây giờ cô phải làm, thậm chí sau một ngày vất vả, buổi tối cô nằm ở trên giường, ngay cả hơi sức để thương tâm cũng không có, chuyện này, cũng không phải là không tốt. . . . . . Bảo bảo trong bụng cô đã được ba tháng, Hoan Nhan dấu diếm mọi người tin tức mình đã ly hôn, thậm chí Văn Tĩnh đang đi nghỉ tại Mỹ cũng không biết, một Quý Duy An đã đủ khiến cho người khác phải nóng ruột nóng gan, cô cảm thấy chuyện của mình vẫn không cần thiết phải khiến cho mọi người quan tâm thêm nữa, nếu như tất cả đều đau khổ, còn không bằng để những đau khổ này cho cô một mình chịu đựng.
Trong một đêm khuya đầu tháng tám, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn không có bất luận ai nghĩ tới, đột nhiên xảy ra, khi Hứa Hoan Nhan và Sầm Mỹ Vân chạy tới, thậm chí đang nửa đêm Thân Tống Hạo chạy tới, lúc này đây tất cả thậm chí ngay cả một chút cũng không thể vãn hồi được.
Quý Vân Trạch chết rồi, nhồi máu cơ tim, ông chết ngay trong phòng ngủ của Quý Duy An, mà khi người giúp việc phát hiện ra chuyện này, lúc mọi người chạy tới, thân thể ông cũng không còn ấm áp, hơi thở đã hoàn toàn không có, mà Quý Duy An. . . . . . Không biết là người nào vào thời điểm anh đang cai nghiện có khởi sắc lại len lén đưa ma túy tới, làm anh nửa đêm một mình không thể khống chế chế được, lúc len lén hít thuốc phiện, bị Quý Vân Trạch đang đi uống thuốc bắt gặp, sau một hồi tranh đoạt, không biết có phải vì tâm tình quá kích động hay không, mà bệnh tim của Quý Vân Trạch đột nhiên phát tác, dĩ nhiên cũng chính vì vậy nên ông mới chết trong phòng ngủ của Quý Duy An.