Bên cạnh không có dấu vết của ai đó, Hoan Nhan chầm chập bắt đầu rửa mặt, cô ôm một chút ảo tưởng, đợi cô khi cô chuẩn bị xong lúc đi xuống lầu, anh nhất định đang ở trước bàn ăn điểm tâm.
Cô khóc cả đêm nên cặp mắt có một chút sưng, sau khi bước ra đến cửa, cô cảm thấy mình sắp hít thở không nổi nữa, cô rất sợ, rồi lại một lần một lần tự an ủi mình, anh từ trước đến giờ có thói quen dậy sớm, nói không chừng, nói không chừng tối qua anh đã về, mà bây giờ đã rời giường xuống dưới lầu xem báo rồi. . . . . . Hít sâu một hơi, đột nhiên đem cửa phòng ngủ mở ra, Hoan Nhan đi qua hành lang, ánh mắt quét nhìn cả phòng khách, trong phòng bếp truyền đến tiếng xong chảo va vào nhau, còn có mùi thơm lượn lờ quanh chóp mũi, bàn tay Hứa Hoan Nhan đang vịn trên lan can cầu thang lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy một luông khí lạnh từ lòng bàn chân dần dần bốc lên, lan ra toàn thân, cô lấy lại bình tĩnh xuống lầu, trực tiếp đi tới trước cửa phòng bếp giúp đỡ Tần tẩu bưng đồ ra ngoài.
Thiếu phu nhân, có chờ thiếu gia không? Tần tẩu dọn đồ ăn xong, liếc mắt nhìn sang phòng khách, thận trọng hỏi.
Không đợi anh ấy nữa, chúng ta ăn trước đi. Hoan Nhan nhẹ giọng mở miệng, kéo ghế ra ngồi xuống , cô không nhanh không chậm rót nửa cốc sữa tươi, uống từng ngụm nhỏ, dòng sữa ấm áp làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn, chợt nhớ tới lúc trước, bọn họ đã từng từng rất nhiều hồi ức tốt đẹp, cùng nhau ăn sáng, tan việc anh tới đón cô, vui vẻ và ngọt ngào cũng không ít, một chút cô cũng chưa từng quên.
Thiếu gia đã về? Chợt cô bị thanh âm vui sướng của Tần tẩu cắt đứt, ngón tay của Hứa Hoan Nhan khẽ run run, quay mặt sang, nhìn thấy anh đang đi tới, trên mặt mang theo sự mệt mỏi, hai hàng lông mày dính chặt vào nhau.
Cô để cốc xuống, đứng lên đi tới bên cạnh anh, tự tay cởi áo khoác của anh ra đưa cho người giúp việc, chậm rãi mở miệng hỏi: Mọi chuyện đã xử lý xong chưa? Nhân viên đó không sao chứ?
Ánh mắt anh nhìn cô chợt thay đổi kinh ngạc, dọc đường đi anh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô sẽ khóc, có lẽ sẽ náo, có lẽ là giống như lúc trước lạnh nhạt không thèm để ý tới anh, nếu thật sự như vậy anh ngược lại cảm thấy dễ chịu, nhưng bây giờ, một bụng lời nói anh đã chuẩn bị lại bị vài ba câu của cô làm cho nghẹn ở cổ, chỉ có thể gật đầu một cái, lành lạnh nói: Đã không có chuyện gì nữa rồi.
Nhìn anh nói thản nhiên như vậy, Hứa Hoan Nhan thì ngược lại cảm thấy rất buồn cười, nhưng trong lòng Hứa Hoan Nhan khẽ biến đổi một chút, trên mặt cô anh sẽ không nhìn thấy được vẻ bi thương.
Anh còn chưa ăn sáng đúng không. Cô ôn hòa mở miệng: Tần tẩu mới vừa dọn lên, anh mau tới ăn đi.
Anh đi rửa tay một cái, liền đi tới trước bàn ăn ngồi đối diện với cô, cô đang vùi đầu say sưa ngon lành ăn cháo, vẻ mặt hết sức thản nhiên.
Em. . . . . . Anh mở miệng, rồi lại không biết phải nói làm sao, muốn hỏi làm sao cô có thể bình tĩnh như vậy, một chút phản ứng cũng không có, hay là muốn hỏi tại sao cô không khóc, không làm khó, không ép hỏi anh tại sao một đêm không về?
Làm sao? A, hôm nay món cháo kiều mạch này rất ngon, trời nóng nực, ăn nhiều một chút giúp thanh nhiệt. Hoan Nhan nở một nụ cười nhìn anh, xoay mặt nói với Tần tẩu: Tần tẩu, lấy cho A Hạo một bát cháo.
Mặt anh càng ngày càng âm u, chợt ném chiếc nĩa lên bàn, cầm lên khăn ăn lau miệng: Không cần, anh đi làm.
Tần tẩu tiến lùi đều không được, nhìn hai người, không dám mở miệng.
Vậy thì không cần lấy nữa, Tần tẩu ngồi xuống ăn đi. Thân Tống Hạo lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, xoay người cầm áo khoác trực tiếp đi ra khỏi phòng khách.
Thiếu phu nhân. . . . . . Cho đến khi bóng dáng của Thân Tống Hạo hoàn toàn biến mất, Tần tẩu mới cẩn thận nhìn vẻ mặt cười nhạt của Hứa Hoan Nhan, lo lắng gọi.
Cái muồng trong tay cô lạch cạch một tiếng rơi trên bàn, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, lông mi dài khẽ buông xuống dưới, che kín một mảnh đau thương dưới đáy mắt: Tôi ăn no rồi . . . . . Tần tẩu, tôi đi ra ngoài đi dạo một chút.
Cô đứng lên, cầm túi xách đi ra ngoài, Tần tẩu há miệng, lắc đầu thở dài một tiếng liền bắt đầu tay chân lanh lẹ dọn dẹp cái bàn, sữa tươi mới uống không tới một phần tư, cháo cơ hồ không động, làm sao có thể no?
Gọi điện thoại cho Tiểu Hạ để cho cô ấy xin nghỉ giúp cô, Hoan Nhan đón một chiếc xe đi tới bệnh viện.
Cô cố ý chọn một bệnh viện tư nhân nhỏ, thời gian vẫn còn sớm nên không có nhiều người, rất nhanh đã tới lượt cô, làm tất cả xét nghiệm xong, sau đó rất nhanh đã có kết quả, quả nhiên, suy đoán của cô rất đúng, trong bụng của cô đã có một sinh linh bé bỏng.
Hoan Nhan đem tờ trong tay cất đi, cảm thấy trong lòng có một sự vui sướng mơ hồ nảy sinh, ông trời đối xử với cô không tệ, cô lại có một đứa bé.
****************************************
Lúc An Nhiễm đi ra từ phòng cà phê sau khi gặp William, từ góc đường có một người đàn ông lén lút đi theo cô, băng qua đườn, An Nhiễm quẹo vào một tiệm trà sữa, người đàn ông kia cũng nhanh chóng đi vào, cầm trong tay một cái túi giấy thật dầy, vẻ mặt cười cợt nịnh hót.
Hỏi thăm được cái gì? An Nhiễm mở miệng trước, người này là thám tử tư cô thuê để theo dõi Thân Tống Hạo, giờ tới tìm cô, nhất định là đã tra ra được dấu vết gì đó.
Đều ở trong này, cô để cho tôi theo dõi người đàn ông kia, tối hôm qua ở chung với một người phụ nữ khác, cả đêm không về!
Anh nói cái gì! An Nhiễm ngơ ngẩn, một tay túm lấy túi giấy, vài tấm hình mặc dù không quá rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn ra đó đúng là xe của Thân Tống Hạo, mà người phụ nữ trong ngực anh ta, không phải Hứa Hoan Nhan.
Tôi thật không nghĩ tới nhanh như vậy cô đã bị vứt bỏ ! An Nhiễm lẩm bẩm mở miệng, xoay mặt nói với người đang ông kia: Anh làm tốt lắm, tiếp tục đi, nhưng phải cẩn thận không để bị phát hiện, người kia không phải là dễ chọc, còn nữa, tra rõ xem người phụ nữ ở cùng anh ta là ai.
An Nhiễm cảm thấy trong lòng sung sướng cực kỳ, lấy điện thoại di động ra ấn số của Duy An: Này, Duy An, anh đến chỗ em đi, chúng ta cùng nhau đi mua quà tặng cho anh rể, bây giờ em đang ở đường Ngô Đồng, được, em ở quán trà sữa Đài Bắc chờ anh.
Cúp điện thoại, cô mua một ly trà sữa đi ra ngoài, xoay người thấy một cửa hàng tiện lợi, đi vào, lúc đi ra ngoài trong tay có thêm hai bao thuốc.