Trần Nhị buồn bực gọi điện thoại, lại nghe Hoan Nhan nhẹ nhàng nói: “Anh ta sẽ không tới, không cần gọi lại.”
Nghe được âm thanh này, Trần Nhị ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện bóng dáng cô đã hòa vào trong đám đông, anh cuống quýt đuổi theo, lại thấy cô chặn một chiếc taxi, anh chưa kịp tới gần, xe đã rời đi… Muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy dù sao đây là chuyện giữa cô và Thân Tống Hạo, anh không thể xen vào quá nhiều, không còn cách nào khác là quay lại công ty, chỉ mong Thân Tống Hạo bớt bướng bỉnh, mau tìm cô trở về.
Ánh đèn đường rực sáng, cả thành phố bao phủ bởi ánh đèn vàng nhạt, xe cộ, người đi đường, qua cửa sổ xe lướt đi thật nhanh, mỗi người đều rất bận rộn, có nơi để về, nhưng còn cô, giờ phút này, cô nên về đâu?
Câu nói của anh ta, những câu nói khiến người khác tổn thương, không chừa lại cho cô một con đường sống, không để lại đường lui cho cô, dù mặt dày thế nào cũng không thể trở về ngôi nhà đó.
Anh ta biết rõ cô nghe được, nhưng không hề có một lời giải thích, chứ đừng nói đuổi theo, có thể thấy rõ, trong lòng anh ta, cô chính là một người qua đường, anh ta không thương cô, không có một chút tình cảm với cô.
Hoan Nhan cảm thấy vô cùng hỗn loạn, buồn bực, đợi khi tài xế thúc giục cô mới kinh ngạc mở miệng: Tới viện an dưỡng An Khang.”
Chiếc xe nhanh chóng đổi phương hướng, cô hoàn toàn trầm luân trong đau khổ, thương tâm.
Không biết sao? Đã sớm biết rõ, nhưng lại không dám đối mặt, chỉ níu kéo vào chút ít dịu dàng và vui vẻ khi ở cạnh? Cô lúc này cảm thấy may mắn đó là chưa để lộ tâm tư của mình, chưa từng nói với anh ta mình có chút động lòng.
Nếu đã làm, tâm thật sự cũng chết lặng.
Xe chậm rãi dừng lại,cô nhìn ánh đèn bên ngoài viện an dưỡng, bước chân cũng do dự, nếu buổi tối cô không trở về, làm sao giải thích với ba? Nếu ba biết cuộc sống hôn nhân của cô không vui vẻ, chẳng phải ba sẽ thêm đau khổ.
Trằn trọc bất an, cô bước dọc theo con phố.
Tầm mắt bị cản trở bởi cành lá rậm rạp của đám cây ngô đồng, xuyên qua khe hở cô nhìn về phía bầu trời, chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề, khiến cô không thể thở nổi.
Cô tự hỏi mình làm người luôn chính trực, không hề tổn thương ai, ngay cả mẹ kế và Mễ Dương cũng đối xử với cô như vậy, cô cũng không hề hận, lại không hề mượn thế lực Thân gia để trả thù, nhưng mà, tại sao cô lại phải gặp chuyện thế này?
Bị một người đàn ông đáng ghét áp bức gả cho anh ta, nhưng cuộc sống hôn nhân lại như rơi vào hầm băng, khiến người ta không thể hô hấp.
Hơn cả hành hạ đó là trong cuộc sống hôn nhân lạnh băng đó, cô lại động lòng trước, tất nhiên, vạn kiếp bất phục.
Dường như gửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, Hoan Nhan dừng chân nhìn, là quán trà lần trước cô tới, do dự chốc lát, thấy biển hiệu ngoài cửa hàng ghi bán 24h cô vội xoay người bước vào.
Đẩy cửa kiếng, Hoan Nhan giật mình bước chân dừng ngay tại chỗ không dám tin nhìn sững sờ.
“Duy An, thật xin lỗi.” Kiều Á nghẹn ngào mở miệng, giọng nói lộ ra vẻ xúc động.
“Tôi sẽ tiếp nhận.” Quý Duy An nhẹ nhàng mở miệng, bình thản, Hoan Nhan trong đầu nghĩ tới nụ cười của anh ta, nhẹ nhàng khách sáo, có chút xa lánh.
“Duy An, chúng ta còn có thể…”
“Kiều Á, đừng nói là,” Anh ngắt lời, chỉ một lát sau giọng nói dịu dàng lại vang lên: “Cô không phải nói, trong lòng tôi sẽ cất giữ những điều tốt về cô, nếu cô nói ra lời van xin, trong lòng tôi, cô sẽ trở thành một người phụ nữ ham hư vinh, đây không phải là điều tôi thích, cho nên, Kiều Á, cái gì cũng đừng nói, trở về ngủ một giấc thật ngon, sau đó, ngày mai sẽ có cuộc gặp mặt vui vẻ.”
“Duy An, anh đừng đi…” Kiều Á kêu lên, Hoan Nhan lại nhìn thấy bóng dáng màu trắng khẽ di chuyển vòng qua bàn, anh ta rủ mắt xuống đôi tay thuần thục bắt đầu đánh đàn.
Kiều Á luống cuống đứng lên, nhìn anh lạnh nhạt và xa cách, nhưng cũng đành bất đắc dĩ quay người lưu luyến nhìn bóng dáng anh, không muốn rời đi. Cô chưa hề nghĩ, cô lại có mắt không tròng đánh mất một người đàn ông có tướng mạo và quyền thế, một người đàn ông có giá trị.
Đợi đến khi bóng dáng Kiều Á khuất sau cửa, Hoan Nhan mới đi vòng qua, gọi một li trà sữa nóng, và một phần bánh ngọt, sau đó ngồi vào chỗ ngồi buổi sáng. Khách trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, tiếng nhạc du dương, lại an tĩnh.
Anh ta đánh đàn một hồi lâu, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở chỗ đó, cúi đầu, từ chỗ của anh chỉ có thể nhìn một nửa gương mặt của cô, mày nhíu chặt, nhìn chăm chú vào chiếc bánh ngột một lúc lâu, mới uống một ngụm trà sữa.
Anh vòng qua bàn đi vào trong bếp lúc trở ra tới trước mặt cô thì trong tay đã cầm một li trà sữa.
Cô đưa mắt nhìn anh ta, ánh mắt có chút u sầu, vành mắt ửng đỏ, hốc mắt có chút sưng.
“Cô làm sao vậy?” Anh kéo ghế, ngồi đối diện cô, mở miệng.
Hoan Nhan cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt đã bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn anh ta: “Trong vòng một ngày, tôi xem được hai màn kịch vui, nhưng là, anh đối với phụ nữ cũng quá tuyệt tình.”
Quý Duy An sững sờ, trong nháy mắt bừng tỉnh, hiểu được ý của cô, anh hơi nhướng mày, con ngươi có chút ảm đạm: “Tôi không thích, chia sẻ tình cảm với người khác.”