Ngươi Nên Gọi Ta Là Tiểu Thúc

Chương 1

Trước Sau

break

Cảnh Hòa năm thứ 2, mùng một tháng 5.

Trời xuân ấm áp, cảnh sắc sáng trong, cỏ dài chim hót, nhìn đâu cũng thấy sức sống dạt dào.

Tân đế vừa đăng cơ, triều đình đang trong giai đoạn cải cách mạnh mẽ, chính là lúc thiếu người nhất.

Nhị lang Giang gia Giang Tông Văn nhờ có nét chữ tinh tế, lại thêm vài phần cơ trí cùng vận khí tốt, đã khéo nịnh đúng người, từ một huyện thừa nho nhỏ ở huyện Thiền Châu mà thăng thẳng lên chức thiếu khanh Đại Lý Tự.

Giờ đây, Giang thiếu khanh đã đứng vững nơi kinh thành, mua được nhà mới, mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa, người một nhà ở Thiền Châu tự nhiên cũng phải theo lên kinh thành mà đoàn tụ.

Thế là, trên quan đạo từ thành Thiền Châu đến Biện Kinh, một đoàn xe ngựa lững thững tiến bước. Theo đoàn có hơn hai ba chục người, gồm nha hoàn, bà tử, hộ vệ, gã sai vặt. Dù đường dài mệt mỏi, nhưng ai nấy đều mang nét hân hoan trên mặt — đó là niềm mong đợi về cuộc sống sắp tới ở nơi kinh thành phồn hoa.

Chỉ riêng cỗ xe ngựa cuối cùng, không khí lại nặng nề đến lạ thường.

Sắc mặt Giang Triều Triều trắng bệch, người quấn chăn mỏng, mê man ngủ thiếp đi, nha hoàn thân cận Hoán Châu đang cẩn thận dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng.

Từ khi sinh ra đến giờ, Giang Triều Triều chưa từng rời khỏi thành Thiền Châu, càng chưa bao giờ đi xa. Thân thể của nàng yếu nhược, chịu không nổi gian khổ đường dài, nên mới đi được ngày thứ hai đã phát bệnh.

Đại phụ bảo nàng vì lâu ngày không ra khỏi cửa, tà phong xâm nhập, trúng phong hàn. Cũng bởi vậy, chuyến đi vốn chỉ bốn năm ngày, bị kéo dài thành tám chín ngày.

Bọn hạ nhân tuy miệng không dám oán than, nhưng trong lòng đều có bất mãn. Dù sao cũng là bởi vì Giang Triều Triều, mà bọn họ phải khổ cực thêm mấy ngày đường.

Lại thêm mỗi ngày Giang Triều Triều đều phải dùng thuốc, hương dược thoang thoảng ám vào xe ngựa, khiến chẳng ai dám tùy tiện tới gần. Ngoài đại phu và bà tử lo sắc thuốc, những người khác đều tránh xa, ngay cả hộ vệ đi theo cũng cách xa một khoảng.

Ăn nhờ ở đậu, chính là như vậy.

Cũng may, cả Giang Triều Triều lẫn Hoán Châu đều đã quen với cuộc sống như vậy. Dù trong lòng ít nhiều khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn im lặng, không oán thán lời nào.

Chủ tớ hai người cố gắng không làm phiền đến người Giang gia. Dù sao, bọn họ chịu chậm hành trình vì Giang Triều Triều, còn mời đại phu mỗi ngày đến xem bệnh, đã là không tuyệt tình bỏ mặc nàng rồi.

Những ngày đầu mới phát bệnh, Giang Triều Triều hầu như mê man suốt, tỉnh chẳng bao lâu. Thuốc đều là Hoán Châu phải bóp cằm, ép nàng nuốt xuống.

Dù uống vào còn chưa bằng nôn ra, Hoán Châu cũng chưa từng bỏ cuộc.

Nhờ nàng kiên trì, mấy ngày nay thân thể Giang Triều Triều đã khá hơn nhiều.

Lúc nghỉ ngơi, đại phu lại đến bắt mạch, điều chỉnh phương thuốc, bà tử nấu xong bưng tới xe, Hoán Châu tự tay bón cho nàng uống.

Giờ thuốc đã ngấm, Giang Triều Triều bắt đầu ra mồ hôi, toàn thân ướt đẫm như vừa tắm. Đại phu dặn, lúc này tuyệt đối phải kiêng gió lạnh.

Hoán Châu chỉ có thể thay khăn liên tục, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.

Nhưng Giang Triều Triều, trong cơn mơ màng, lại chẳng yên giấc.

Nàng mơ thấy chính mình mặc váy cưới đỏ thắm.

Lửa cháy ngút trời, thiêu rụi hết thảy hồng trướng tân phòng. Nàng vì hít phải quá nhiều khói đặc mà ngạt thở, cả thân thể sắp bị ngọn lửa nuốt trọn.

Theo lý, người đã chết sẽ không còn biết đau. Nhưng Giang Triều Triều lại cảm nhận rõ rệt, chính mình như thể đang nằm trong lò lửa, bị nung nấu đến tận xương cốt.

Ngay khi ngọn lửa liếm đến giường cưới, sắp nhấn chìm lấy nàng, cánh cửa bị khóa từ bên ngoài bỗng bị đá tung. Một bóng người cao lớn xông vào trong đám cháy, lao thẳng về phía thân thể nàng, coi ngọn lửa đỏ như không.

Trong tiềm thức, Giang Triều Triều biết rõ người ấy là ai — Chử Tiện.

Hắn không phải không sợ, cũng chẳng phải không đau, nàng biết rõ, người nằm trên giường kia, là một thi thể.

Mắt thấy giàn giường trên đầu sắp đổ, nàng theo bản năng kêu lên: “Đừng! Đừng qua đây!”

Nhưng hắn chẳng nghe thấy, ôm lấy nàng trong khi một khúc gỗ to bằng cánh tay đang rơi xuống.

Hắn giơ tay chắn, bảo vệ nàng trong lòng. Thi thể nàng được an toàn, còn cánh tay Chử Tiện bị gậy lửa giáng trúng, ống tay áo lập tức bén cháy.

“Đừng…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc