Học Viện Kỹ Thuật được đầu tư nhiều nhất về ngành Kỹ Thuật Ngạnh Kiện( thiết bị máy móc ), còn nguyên nhân vì sao lại đầu tư vào đó thì không ai biết, nói trắng ra thì không chạy khỏi một chữ ‘tham’, từ viện trưởng, thư ký đến chủ nhiệm, đều dùng số tiền đó làm của riêng, số tiền được đầu tư dần dần bị hao hụt, nhưng những người có học thức lại rất ít, phần lớn là bệnh tri thức.
Trương Cảnh Trí trái lo phải nghĩ cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Thị Trưởng bổ nhiệm cho hắn, nói là để cho hắn dẫn dắt mọi người, nhưng thật ra là để cho hắn bắt những kẻ tham ô.
Nếu muốn tóm gọn những người tham ô, cần phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, hắn hẹn Tổng giám đốc HT nói là bắt tay vào đều tra trưởng thư ký của các học viện.
Hôm nay Tổng Giám Đốc HT Thượng Phẩm đến từ thành phố G tới đây công tác, hắn tự nhiên muốn gặp Thương Phẩm cũng vừa xác định lại việc đầu tư, vừa lên tới lấu năm còn chưa thấy Thượng Phẩm, đã nhìn thấy Thái Niễu một thân chật vật.
“Cô ở nơi này làm gì?” Nhìn cô nôn tới nước mắt nước mũi cũng chảy ra, thấy một màn này không hiểu sao Trương Cảnh Trí cảm thấy tức giận.
Thái Niễu ngoài khiếp sợ ra cò có vài phần lung túng, chỉ chớp mắt một cái, nước mắt đã rơi xuống.
“Cô khóc cái gì?”
Trương Cảnh Trí chau mày nhìn Thái Niễu càng khóc dữ hơn, Bạch Kỳ Trấn gửi xe xong vừa lên tới lầu năm thì nhìn thấy một màn này: “ŧıểυ Điễu? Đã xảy ra chuyện gì?”
“ŧıểυ Thúc, bọn họ khi dễ con.” Thái Niễu nức nở nói ra câu này, Trương Cảnh Trì chân mày càng chau chặt hơn.
Bạch Kỳ Trấn vừa nhìn, lập tức vẫy tay gọi phục phụ; “ Lãnh đọc, chúng ta nên vào phòng trước, ở chỗ này bị người ta nhìn thấy không tốt lấm.”
Trương Cảnh Trí gật đầu, đỡ Thái Niễu hướng về gian phòng được đặt trước, vào phòng liền lấy một cóc nước cho cô uống để nói cho rõ ràng, Thái Niễu uống xong cảm thấy đầu óc thanh tĩnh, liền ô ô a a mà kể chuyện xảy ra hôm nay. Nghe xong nửa đoạn đầu Trương Cảnh Trí liền đoán được nửa đoạn sau, sắc mặt càng thêm xanh mét.
Bạch Kỳ Trấn vừa nhìn, nói: “Lãnh đa͙σ, nếu không thì chúng ta cùng ŧıểυ Điễu qua bên đó chào hỏi một chút .”
“Không cần” Trương Cảnh Trí lạnh lùng kéo Thái Niễu đứng lên “Tôi đi”.
À
Lần này cả Thái Niễu và Bạch Kỳ Trấn cùng trợn mắt.
Bạch Kỳ Trấn còn muốn nói gì đó, thì Trương Cảnh Trí đã dắt Thái Niễu đang ngây ngốc kéo ra ngoài phòng, hắn đành phải đuổi theo.
Trương Cảnh Trí không cần biết hiểu trưởng hay chủ nhiệm gì cả, chỉ cần là ở Cảnh Giang không ai là không biết đến hắn, Khi hắn mang theo Thái Niễu vào phòng, toàn bộ mọi người trong phòng đều ngây ngốc, lấy lên một ly rượu, Trương Cảnh Trí lễ phép kính một ly: “ Tất cả mọi người đều là lãnh đa͙σ của ŧıểυ Điễu, ŧıểυ Điễu nhà chúng tôi tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, sau này mong các vị giúp đỡ nhiều hơn. Cô bé tửu lượng cạn, uống hai chén sẽ say, tôi mang cô bé về trước, các vị ở lại vui vẻ.” Nói xong, liền ôm Thái Niễu xoay người rời đi, thái độ thì lễ phép, nhưng hành động đã biểu lộ ra sự bất mãn. Trong phòng mọi người đều là người thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra, cười cười nhìn bọn họ đã đi xa.
“ Phó Thị Trưởng trương xin cứ tự nhiên…Phó Thị Trưởng Trương đi thông thả…Phó Thị Trưởng Trương…”
Đến khi không thấy bóng lưng của bọn họ nữa, tất cả mọi người trở lại phòng, sắc mặt của chủ nhiệm Trần tối lại, vừa kinh hãi vừa sợ, vốn tưởng rằng là một giáo sư vô danh ŧıểυ tốt, không ngờ lại là người của Phó Thị Trưởng Trương. “ Trưởng khoa trần, không biết quan hệ giữa cô giáo Thái và Phó Thị Trưởng Trương là gì?”
Chị Trần cũng mang một bộ mặt khiếp sợ, “ Chủ nhiệm Trần, tôi cũng không rõ lấm, Thái Niễu chưa bao giờ nói qua chuyện này. Chỉ là, nhìn Phó Thị Trưởng Trương…” Ôm đi vào, lại ôm đi ra, nếu không phải là bạn trai, cũng không cần phải mập mờ như vậy.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Trương Cảnh Trí đem Thái Niễu đầy vào xe của mình, dặn tài xế trở cô về nhà anh, “Trở về ngủ trước đi, tôi làm xong việc sẽ trở lại.” Không cho cô cơ hội từ chối, lập tức đóng cửa xe, xoay người trở lại phòng.
Thái Niễu cắn môi, không dám cãi lại, mặc cho tài xế chở cô đến nhà của Trương Cảnh Trí. Bước vào nhà anh Thái Niễu có chút ảo não, lần thứ nhất vào nhà anh vì lưu học bạ, lần thứ hai vào nhà anh, là vì say rượu, lần này sẽ không trực tiếp xử cô chứ?
Thái Niễu càng nghĩ càng phiền, ngửi được mùi hôi thúi trên áo mình thì nghĩ ngây đến ŧıểυ thúc thúc có tật xấu thích sạch sẽ, cô lập tức vào phòng tắm, tấm rửa sạch sẽ, sau đó là giật quần áo, rồi giật áo choàng cho Trương Cảnh Trí, vốn định chờ hắn về, không biết là do rượu hay do quá mệt, mà mí mắt cô càng ngày càng nặng trĩu, nằm trên solon ngủ thiếp đi.
Trương Cảnh Trí xã giao xong, bắt Bạch Kỳ Trấn đi theo mình, về nhà. Hắn ngồi ghế sau, không nói không cười, rõ ràng là không cao hứng. Bạch Kỳ Trấn biết anh nghĩ gì, đang định nói ra suy nghĩ của mình cho anh biết, còn chưa kịp nói, thì Trương Cảnh Trí đã lên tiếng: “ Mấy người kia, đều tra kỹ cho tôi, bắt được chuyện xấu nào cũng không tha, nếu không bắt được thì không cần cho hắn xuất hiện nữa.”
“Dạ, Lãnh đa͙σ”
Nhìn Trương Cảnh Trí xuống xe, Bạch Kỳ Trấn nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhịn không được cười ra tiếng, tài xế thấy hắn cười cũng ngẩn ra: “ Bí thư Bạch, ngươi cười cái gì?”
Bạch Kỳ Tránh khoát tay, hắn nào dám nói lãnh đa͙σ nhà mình phát tình rồi chứ.
Trương Cảnh Trí vừa vào cửa đã nhìn thấy tiều nha đầu đang nằm ngủ ngon lành trên ghế salon, chân mày khẽ nhíu lại tựa hồ có chút khó chịu, đi vào, ngồi xổm xuống nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, mới mấy ngày không thấy, không ngờ nhà đầu này lại gầy như vậy, mặt lõm xuống, đáy mắt thâm quầng.
Thất tình làm cô đau lòng đến vậy sao?
Nhìn cô thêm mấy phút, Trương Cảnh Trí mới nhẹ nhàng lặng lẽ đi vào trong nhà, lấy chân mõng từ từ đắp lên cho cô sau đó mới đi thay quần áo.
Thái Niễu bị cơn nóng làm thức, vừa mở mắt ra nhìn bên ngoài trời đã tối, nghe thấy âm thanh từ phòng bếp, quay đầu lại, liền Thấy Trương Cảnh Trí mặc tạp dề nấu canh, trong nồi hơi nóng bốc lên, hắn giơ muỗng canh lên nếm, thõa mãn gật gật đầu rồi mới mυ"ŧ vào bát. Từ lúc cô đi làm cũng biết cậu làm gì cũng nghiêm túc, người xưa có câu nam nhân nghiêm túc là lúc đẹp nhất, lời nói quả đúng không sai mà.
“Thức rồi à.” Trương Cảnh Trí không ngẩn đầu trực tiếp hỏi cô.
Bị phát hiện nhìn lén, mặt Thái Niễu đỏ như trái cà chua. Cô cười ngây ngô, đứng dậy vào phòng bếp: “ Cậu…Trước kia con còn tưởng gần những nữ nhân kia nói gì nam nhân đẹp nhất là lúc nấu cơm đề là lời nói lừa gạt chồng của mình, bây giờ nhìn lại những lời này không phải là nói dối.”
Trương Cảnh Trí chợt nhíu mày, để bát canh xuống, một tay giơ muỗng canh, một tay chóng nạnh, bộ mặt giả ngu hỏi: “Rất đẹp trai sao?”
Thái Niễu phì cười, gật đầu điên cuồng nói: “ Rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai, siêu cấp đẹp trai.”
Trương Cảnh Trí vẫn như cũ không cười, cũng gật đầu theo, nói: “ Tôi hiểu rõ rồi, ăn cơm.” Nhìn dáng vẽ nghiêm túc của anh Thái Niễu ngượng ngùng cười hai tiếng rồi ngồi xuống ăn cơm.
“…”
Bữa ăn rất đơn giản, chỉ có một tô canh bí đao sườn và một chén nước tương, mỗi người một chén cơm tẻ, sau đó thì một tô canh đầy ngay cả nước cũng không còn.
“Cháu đi rửa bát.”
“Dạ.” Thái Niễu đứng lên dọn dẹp bát đũa, trong bụng lầm bầm “ Con là khách là khách a.” Nhưng mà chỉ cần nhìn cậu là sợ rồi nên chỉ có thề lầm bầm vài câu ở trong lòng thôi, Thái Niễu nhanh chóng rửa sạch bát đũa.
Sau khi rửa xong, Trương Cảnh Trí đã pha trà đợi Thái Niễu ở ban công, Thái Niễu nhìn đồng hồ phát hiện chuyến xe buýt cuối cùng đã qua rồi, đang tính xem thuê xe về đến nhà hết bao nhiêu tiền , lại nghe: “ Tôi đã bảo tài xế về nhà rồi, tối nay cháu ở lại đây đi.”
“A…có được không ạ?” Nghe anh nói tim Thái Niễu bất giác đập loạn nhịp một cái.
Trương Cảnh Trí hỏi ngược lại: “Có gì mà không tiện?”
Thật quẫn….cô cười gượng: “ Không có gì…ha ha!” Dáng vẻ của cô muốn bao nhiêu ngu ngốc là có bấy nhiêu.
Trương Cảnh Trí kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống, hắn cười nói: “ ŧıểυ Điểu, từ lúc con còn nhỏ cho đến lớn, mỗi lần nhìn thấy tôi đều khẩn trương.”
“Nào có” Cô nhanh nói lại, nhỏ giọng lầm bầm “con sợ cậu trực tiếp đem con quăng ra ngoài thì đúng hơn.”
Thái Niễu bĩu môi cam chịu, nếu ba cô biết được, cô sẽ bị đuổi ra ngoài mất, nếu vậy thật là không muốn sống rồi. “Cậu , cậu không phải sẽ nói cho ba con biết chứ?” Cô nhìn Trương Cảnh Trí thận trong hỏi.
“Hôm nay cháu không làm gì sai, làm gì phải sợ tôi nói cho cha cháu biết chứ?”
“Con uống rượu.” Vẻ mặt như đưa đám của cô chủ động nhận lỗi, “ con còn uống say.”
“Công việc đôi lúc cũng cần phải xã giao.”
“Ba con nói con gái thì không được uống rượu.”
“Tùy theo tình huống mà ứng phó thôi.”
“Nhưng…” Thái Niễu chau mày, hình như có cái gì không đúng nha, cô nhìn Trương Cảnh Trí, vẻ mặt vẫn mang một nụ cười nhàn nhạt, không thấy một chút tức giận nào! Là không tức giận đó! “ Cậu, cậu không trách con sao?” Nhìn hắn lắc lắc đầu, trong bụng thầm cao hứng, nhưng vừa nghĩ đến việc bị khi dễ, vẻ mặt yểu xịu còn mang theo vài phần uất ức.
“Tôi không trách cháu, cháu còn không cao hứng?”
Thái Niễu thở dài, rẫu rĩ nói: “ Không cao hứng nổi. Cậu, cậu nói xem có phải con đã sai rồi không.”
Trương Cảnh Trí rót cho cô một ly trà, chờ cô nói tiếp.
“Con cho là công việc ở trường học sẽ đơn giản, nhưng bây giờ xem ra, suy nghĩ của con sai thật rồi, ở trong trường học cầm thú khắp nơi. Con chỉ muốn làm một giáo viên dạy học, không phải tiếp rượu nói đùa, cậu không biết hôm nay con thật sự rất muốn lấy cốc nước dội vào mặt chủ nhiệm Trần như thế nào đâu”. Thái Niễu vừa nhớ lại tức đến đỏ cả mặt, “Nếu biết trước như vậy, con nhất định thừa dịp mình còn trẻ mà tìm một người có bản lĩnh gả đi, nếu ai dám đùa con, thì người đó có thể bảo vệ con, nhìn sắc mặt uất ức của bọn họ thâm tình nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”
“Cháu thật sự nghĩ như vậy?”
“Trước kia không nghĩ đến, hiện tại liền nghĩ đến” Những suy nghĩ trước kia thật làm cô thất vọng.
Trương Cảnh Trí lại cười nói: “ Cháu cho rằng hôn nhân có thể cứu cháu sao? Coi như người đó thật sự có bản lãnh như cháu nói, thì hắn sẽ đối sử tốt với cháu cả đời sao? Lấy Từ Lương Cẩm Lương làm ví dụ, tôi tin rằng lúc hắn theo đổi cháu đối với cháu rất tốt , nhưng kết quả thì sao?”
Nhắc đến Từ Lương Cẩm Lương mặt Thái Niễu hiện ra vài phần khổ sở, đúng vậy, ngay cả Từ Lương Cẩm Lương cũng phản bội, xã hội này cô còn có thể tin tưởng ai đây.
Trương Cảnh Trí ánh mắt lắp lánh nhìn cô, “ ŧıểυ Điểu, cháu chỉ nhìn thấy một góc đen tối của xã hội này mà thôi, thật ra thì ai cũng có mặt xấu cả, có vài người giấu rất giỏi, có những người đều thể hiện ở trên mặt, nhưng những người này so với bọn người sâu không lường kia, thì họ không nguy hiểm bằng.”