Lưu Ly dĩ nhiên là không biết giải thích làm sao, chỉ có thể nói là có thể Thái Niểu hiểu lầm. Bạch Kỳ Trấn cũng đành nén giận, “hiểu lầm” này cũng chính là phiền phức.
Trương Cảnh Trí là người làm việc có kế hoạch cụ thể, kể từ khi biết bản thân động tâm với Thái Niểu, đã sớm thăm dò những người bên cạnh cô, chẳng qua là anh không biết trước chuyện của Bạch Kỳ Trấn và Lưu Ly, nghe Thái Niểu nói Lưu Ly thích bí thư Bạch, anh đương nhiên rất vui. Không để Bạch Kỳ Trấn mất thời gian suy nghĩ, liền trực tiếp đem chuyện này quyết định luôn, Bạch gia được Trương Cảnh Trí gọi điện báo tin cũng hết sức vui mừng, hơn nữa vừa nghe tới gia thế tướng mạo con dâu lại càng thêm cao hứng.
Sau khi Bạch Kỳ Trấn đưa Lưu Ly về nhà, không đợi cho Trương Cảnh Trí gọi điện thoại, nhà Bạch giáo sư đã gọi điện thoại tới nói, “Kỳ Trấn, lễ mừng năm mới năm nay mang Lưu Ly về nhà cho mẹ nhìn một chút đi. Đồng chí Bạch lão đợi sắp không đợi nổi rồi.”
Bạch Kỳ Trấn nhức đầu, “Mẹ, mẹ nói với đồng chí Bạch lão, cô ấy không phải là bạn gái của con.”
“Nói lung tung!” Giáo sư Bạch đầu tiên mất hứng, “Cô ấy không phải bạn gái của con thì chính là đứa bé Trương Cảnh Trí kia nói dối, đồng chí ŧıểυ Bạch, con đây là đang trực tiếp nghi ngờ lãnh đa͙σ của con đấy.”
“Mẹ!” Anh thật không còn gì để nói.
Giáo sư Bạch từng bước dụ dỗ, “đồng chí ŧıểυ Bạch, vẫn biết duy trì nghi ngờ trong chính trị là tốt, nhưng cũng chính trên con đường chính trị mà không có tín nhiệm thì sẽ không có thành công.”
Bạch Kỳ Trấn khóc không ra nước mắt, tranh luận với giáo sư về chính trị thật không sáng suốt, nhưng giáo sư lịch sử trong nhà lại không nghe điện thoại, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý cúp điện thoại.
Ngồi trong xe nhìn ánh đèn sáng trên tầng, điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
“Bí thư Bạch, có phải anh không nỡ rời xa em, nếu muốn thì anh đi lên ngồi một chút, bố mẹ em đúng lúc đang ở đây.” Giọng nói Lưu Ly mang theo ý cười.
Bạch Kỳ Trấn hít sâu một hơi mới bình tĩnh mở miệng, “Lưu Ly, cô điên rồi.” Nói xong, cúp điện thoại, bởi vì đạp chân ga quá mạnh, tiếng động cơ phát ra ầm ầm.
Lưu Ly cầm điện thoại di động cười nhìn anh lái xe rời đi, trong mắt lóe ra một tia sáng.
Trương Cảnh Trí cho Bạch gia tin tức sau nhằm vào vấn đề Lưu Ly cũng chỉ không đề cập tới, Bạch Kỳ Trấn cũng không thể đến chỗ bố giải thích, không thể làm gì khác hơn chấp nhận buồn bực thua thiệt này.
Thái Niểu nhận được lệnh điều động nhưng thật ra là việc gấp, trước khi tan việc chị Trần đột nhiên gọi lại, nói là trường làm kỹ thuật triển lãm, mỗi khoa cử một người đi sắp xếp vị trí triển lãm, ban tuyển sinh đào tạo nghề cử Thái Niểu đi.
Thái Niểu đương nhiên không thể cự tuyệt, nghĩ đây chắc hẳn là một việc mệt nhọc, rơi trên đầu cô cũng là bình thường, không nghi ngờ gì thứ hai liền đến thẳng trung tâm triển lãm. Đến triển lãm mới biết, cử cô đi là để chỉ huy, các khoa khác cũng cử chủ nhiệm lớp mang học sinh tới làm việc, Lưu Ly mặc dù không phải là chủ nhiệm lớp cũng theo tới, thảnh thơi nhàn hạ ngồi ở trên ghế, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Thái Niểu chạy đông chạy tây, không nhịn được thở dài. Cô gái này trời sinh đúng là mệnh khổ, chẳng những thế cô còn tự nguyện xin người phụ trách điều cô ra ngoài. Ngu ngốc!
Thái Niểu chỉ huy nhưng vẫn luôn tay luôn chân, bên kia mang cái bàn cô cũng đi giúp một tay, bên này vừa xếp ghế cô cũng tới xếp, đến trưa, vị trí chỗ ngồi đã ổn thỏa, cô cũng mệt đến rã rời. Đặt mông ngồi xuống cạnh Lưu Ly, uống một chai nước mới mở miệng, “Đại ŧıểυ thư, bên kia chúng tôi bận rộn khắp nơi, bạn thật định chỉ ngồi đây nhìn sao?”
Mí mắt Lưu Ly trợn lên, “ Đương nhiên, cảm thấy xấu hổ sao, lúc tớ xin chủ nhiệm của chúng ta đi theo đã nói rõ, tớ liễu yếu đào tơ, không làm được việc nặng nhọc. Tớ mà có hơi sức kia, thì đã không làm giáo viên, mà trực tiếp đi làm công nhân bốc vác, đảm bảo kiếm được nhiều tiền hơn lương giáo viên nhiều.”
Thái Niểu bị cô làm cho nghẹn hộc máu, lời này cũng chỉ có cô ấy mới nói ra miệng, lúc nói mặt không đỏ, thở không loạn. Vội vàng ăn xong hộp cơm, lại bắt đầu bố trí vị trí triển lãm, lúc ba giờ Thái Niểu dặn dò các ban chủ nhiệm lớp mang học sinh quay lại trường.
Lưu Ly thấy cô mệt mỏi sắp ói máu vừa đầu vừa than thở, “Tớ nói này ŧıểυ Điểu, cậu nhiệt tình đến liều mạng rồi sao? Sớm biết cũng không nói với trưởng khoa của cậu phái cậu đến đây, vốn muốn cho cậu đến đây nghỉ ngơi mấy ngày, ai ngờ cậu tới đây để liều mạng!”
“Cậu nói trưởng khoa cử tớ tới đây sao?”
Lưu Ly liếc mắt một cái, “ŧıểυ thư à, mỗi ngày tới đây học viện hỗ trợ 200 đồng, cậu nghĩ là tiền này tự nhiên mà rơi xuống sao? Cử bạn tới đây là để chỉ đa͙σ, ai ngờ bạn tới làm khổ sai a, lòng tốt của tớ thật là toi công a.”
Thì ra còn có hai trăm đồng hỗ trợ, Thái Niểu thoáng bối rối, “Lưu Ly, cảm ơn cậu.”
Lưu Ly vung tay lên, lầu bầu lầm bầm nói: “Không cần cảm ơn, làm vậy cũng không hẳn chỉ vì cậu.”
“Cái gì?”
“Không có gì, thật là cô gái ngốc nhất quả đất !” Lưu Ly nói xong, cầm túi xách rời đi.
Thái Niểu ngồi phịch trên ghế, tính nghỉ ngơi một lát.
“ŧıểυ Điểu?”
“Bí thư Bạch!” Thái Niểu đứng lên, “Tại sao Bí thư Bạch lại ở chỗ này?”
Bạch Kỳ Trấn đưa bản kế hoạch vị trí trung tâm triển lãm cho trợ lý để bọn họ tiếp tục kiểm tra, quay sang Thái Niểu, “Tôi tới để kiểm tra vị trí triển lãm, ngoài trường học, còn có rất nhiều đơn vị công ty xí nghiệp tham gia triển lãm lần này, thị trưởng rất coi trọng, lễ khai mạc lãnh đa͙σ cũng tới tham gia.”
“Cậu út cũng tới sao.” Thái Niểu cười cười, “ Thật là trùng hợp.”
“Tan sở chưa?” Tôi đưa cô về nhà.
Thái Niểu lập tức khoát tay, “Không cần không cần, tự tôi bắt xe bus về cũng rất tiện,”
Bạch Kỳ Trấn nhìn bên ngoài một cái, “Từ đây đến nhà cô phải bắt hai tuyến xe, cô còn dài dòng không xuống tôi cũng không kịp thời gian trở về tòa thị cính gặp lãnh đa͙σ, đi nhanh đi, tôi nhất định phải đưa cô trở về.” Không để cô cự tuyệt, trực tiếp cầm túi xách của cô lên, Thái Niểu chỉ có thể vừa nói cảm ơn vừa đuổi theo.
Liên tục bận rộn ba ngày cũng bố trí xong hội trường triển lãm, mặc dù là Lưu Ly lấy tình nghĩa để cho cô tới, nhưng cô thật sự không có mệnh ŧıểυ thư, không biết dùng miệng chỉ huy, chỉ có thể làm gương tốt, tự cố gắng. Đến ngày khai mạc triển lãm, Thái Niểu thở mạnh một hơi.
Triển lãm bắt đầu từ tám giờ, Thái Niểu như là người phụ trách nhỏ, tự nhiên muốn đến sớm một chút, bảy giờ đã tới nơi triển lãm, vừa nhìn chỗ trống ký giả đặt chiếc máy quay, không khỏi cảm thán: “ Lao động là vinh quang.”
Thái Niểu dọn xong chứng chỉ học viện, gần tới thời gian khai mạc, chị Trần và mấy ban chủ nhiệm lớp trọng điểm cũng đến, gần đến tám giờ, những vị lãnh đa͙σ cũng lần lượt tới. Nhìn thấy Thái Niểu dĩ nhiên là khách khí khen ngợi mấy câu, lúc viện trưởng Hoạt đến, mặt tươi như hoa, “Vất vả cho cô giáo Thái rồi, vị trí sắp xếp rất tốt. Đúng rồi, cô giáo Thái không nên đứng ở sảnh triển lãm, cô theo ta đi tiếp lãnh đa͙σ.”
Tiếp lãnh đa͙σ? vùng thịt dưới mắt Thái Niểu run lên, Lưu Ly cũng đẩy cô một cái, để cho cô mau chóng đi lên.
Đại khái khoảng mười giờ, Trương Cảnh Trí bị trước sau vây quanh tiến vào trong, ký giả báo chiều cùng với đài truyền hình ghi hình chụp cả một đường, Thái Niểu đi sau lưng viện trưởng Hoạt, nhìn Trương Cảnh Trí đi thăm triển lãm, trả lời phỏng vấn ký giả, mạch lạc rõ ràng, phong thái tự nhiên không phải người bình thường nào cũng có được.
Đến thời điểm khai mạc, Trương Cảnh Trí đứng trên sân khấu đọc diễn văn khai mạc, Thái Niểu đứng dưới vỗ tay, trong lòng đè nén kích động nhỏ. Là người có lòng hư vinh, Thái Niểu nghĩ mình có thể quen biết cậu út ưu tú như vậy, thật là vinh hạnh to lớn.
Trương Cảnh Trí đọc xong, đi thăm hội triển lãm rồi rời đi, viện trưởng Hoạt cũng để cô đi xem triển lãm, đến trưa, Thái Niểu nhận được điện thoại của Trương Cảnh Trí, nhắc nhở cô đừng quên yến hội buối tối, dặn dò sẽ để Bí thư Bạch tới đón cô.
Gần bốn giờ, những vị lãnh đa͙σ đã sớm rời đi, Thái Niểu thấy gần tới giờ, cũng xách túi ra ngoài, không nghĩ Bạch Kỳ Trấn đã sớm chờ ở cửa, có chút ngượng ngùng.
Bí thư Bạch trực tiếp đưa cô tới thẩm mỹ viện, Thái Niểu mơ mơ màng màng bị lăn qua lăn lại từ đầu tới chân một phen, nhìn lại mình trong gương, tóc được búi thấp, vài sợi tóc xõa bên tai, lông mi được chuốt một lớp mascara làm cho mắt cô có vẻ to và sáng hơn, hai gò má đánh phớt hồng đào, môi hồng tựa như mật, một bộ váy dài liền thân bó sát màu vàng nhạt, Thái Niểu nhìn chính mình trong gương cũng sửng sốt ba phần. (dạ, iem không biết make up nên tự dưng miêu tả đoạn này đuối hết sức luôn
-__-)
Da cô vốn rất trắng, cộng thêm lễ phục màu vàng tươi, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Bạch Kỳ Trấn nhìn tận mấy giây, thầm nói ánh mắt lãnh đa͙σ quả là độc nhất. Đưa cô tới hội trường, Bạch Kỳ Trấn liền nhanh chóng lui xuống thay thế Trương Cảnh Trí đi sang bên kia xã giao.
Thái Niểu một mình tiến vào, hội trường yến tiệc không phải quá lớn, mấy năm nay yến tiệc trong nước cũng phần lớn là nghi thức hỗ trợ, không thể không hiểu kiểu yến tiệc này, nhưng dù chưa nhìn qua heo chạy cũng đã ăn thịt heo, lúc này đúng là nói cô, chưa kể thực sự căng thẳng.
Vào phòng yến tiệc, cô hết nhìn đông lại nhìn tây tìm Trương Cảnh Trí, cánh tay lại bị kéo lại. Vừa quay đầu lại, mặt lập tức giãn ra, “Cậu út, con đang tìm cậu đấy.”
Cười trách một câu, nghiêng nước nghiêng thành mà còn không tự biết. Người đẹp mà không biết mình là người đep mới thực là một mỹ nhân. Trương Cảnh Trí nhìn cô, trong mắt mỉm cười, không keo kiệt khen ngợi, “Con hôm nay rất đẹp.”
Thái Niểu liền đỏ mặt, xấu hổ nói cảm ơn.
Trương Cảnh Trí kéo tay cô khoác vào khuỷu tay của mình, mang cô đi tới chính giữa yến tiệc. Bồi bàn đưa rượu tới, Trương Cảnh Trí cầm lấy một ly, thấy Thái Niểu cũng đưa tay cầm rượu, liền giơ tay cản, “Uống nước trái cây là được rồi.”
Thái Niểu khó xử, lập tức cầm ly nước trái cây bên cạnh, Trương Cảnh Trí thấy cô lén lút le lưỡi, trừng cô một cái hừ lạnh một tiếng.
Hai người tuy không nói gì, nhưng người ngoài nhìn lại xem ra đã mười phần mập mờ, có lúc giữa đàn ông và phụ nữ không cần tiếp xúc thân thể, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để sáng tỏ tất cả.
Hoạt Tích Niên đứng ở một bên nhìn thấy, trong tay cầm ly rượu chỉ thiếu điều chưa bóp vỡ thôi.
“Phó thị trưởng Trương tới, Tích Niên ta dẫn con qua chào hỏi, quen biết một chút.” Hoạt Trình ý bảo con trai động tác lanh lẹn, chớ bỏ qua cơ hội. Yến tiệc hôm nay, có thể ra vào trừ những thương nhân kia là cán bộ cấp cấp cao trở lên, chính là cơ hội tốt để mở rộng quan hệ.
Hoạt Tích Niên nhìn sang, lúc này Trương Cảnh Trí đang cười với người vây xung quanh, mà khuỷu tay kéo Thái Niểu đang cười gượng. Chào hỏi? “Được!”.