Người Lặng Lẽ Chờ Em Ở Bờ Tuyệt Vọng

Chương 1: Khởi đầu

Trước Sau

break

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong đến mức tưởng như chỉ cần đưa tay lên là chạm được vào. Tuyết An, như mọi ngày, lững thững đi bộ đến trạm xe buýt trước cổng trường. Cô còn chưa kịp định thần thì tiếng động cơ trầm vang của một chiếc xe thể thao xé gió lướt qua.

Một chiếc Lamborghini đen bóng.

Ánh mắt Tuyết An bị hút vào cậu con trai ngồi ghế sau. Cậu chống tay lên cửa kính, mái tóc đen óng mượt bay nhẹ theo gió. Gương mặt ấy sắc nét đến mức khó tin, một vẻ đẹp lạnh lùng kiểu “không dành cho người phàm”, nhưng lại có điều gì đó thu hút đến khó nói.
Đẹp quá… kiểu đẹp khiến người ta muốn thất tình cũng được một lần. 

Tuyết An lẩm bẩm.

Ngồi cạnh cậu là một cô gái tóc bạch kim, mái tóc được buộc gọn phía sau, gương mặt tập trung vào quyển sách cũ kỹ đang đọc dở. Hai người ngồi đó một lạnh, một tĩnh, cả hai đẹp đến mức khiến khoảnh khắc tưởng như ngưng lại.

Đúng lúc ấy, cậu con trai ngước mắt. Ánh mắt sắc như mặt nước phản chiếu trời xanh chạm đúng vào Tuyết An. Tim cô như bỏ quên vài nhịp. Chiếc xe tiếp tục lướt đi, còn Tuyết An đứng đờ ra thêm vài giây… cho đến khi tiếng xe buýt mình vừa bị lỡ hụt qua.

“Chết rồi!”

Cô co chân chạy, tóc tung tứ phía, miệng không ngừng cầu nguyện đừng bị giám thị bắt. Nhưng đến trường thì cổng đã đóng sập lại. Không còn cách nào, cô đành vòng ra sau trèo hàng rào. Đang cố gắng leo, Tuyết An vô tình liếc về phía phòng hiệu trưởng và đứng khựng lại.

Hai người trong chiếc Lambo đang ở đó.

Như cảm nhận được ánh nhìn, cô gái tóc bạch kim khẽ nghiêng đầu nói điều gì đó. Cậu con trai quay lại theo hướng ấy. Khoảng cách khá xa, nhưng Tuyết An thấy rất rõ: khóe môi cậu… nhếch lên một nụ cười nửa như chế giễu, nửa như thú vị.

Tuyết An suýt tuột khỏi hàng rào.

Cô chạy thẳng vào lớp.
Cửa vẫn chưa có giáo viên.
“Phù… may quá.” cô thì thầm như vừa thoát khỏi thảm họa quốc gia.

Minh Kha cậu bạn bàn bên liếc sang:

“Lại trễ nữa hả? Công việc sáng của cậu chắc nặng nhọc lắm ha.”

“Cười nữa tớ bóp cổ đấy.”

Chưa kịp cãi nhau, tiếng gõ thước vang lên.

“Cả lớp trật tự! Hôm nay chúng ta có hai học sinh mới. Các em hãy giúp đỡ bạn mới hòa nhập.”

Cả lớp nhao nhao, nhưng im bặt khi cửa mở ra.

Người bước vào đầu tiên là cô gái tóc bạch kim trong chiếc xe sáng nay. Đồng phục trên người cô phẳng phiu đến mức từng nếp áo như được đo ni. Gương mặt lạnh nhưng đôi mắt xanh lơ ánh lên sự quan sát tinh tế.

Ngay sau đó, cậu con trai xuất hiện. 

Hệt như khi ngồi trong xe khí chất cậu như một luồng gió lạnh len vào phòng. Mái tóc đen phủ xuống trán một cách lười nhác nhưng đẹp một cách khó tin. Mới chỉ bước một bước, lớp đã nghe tiếng “ồ” khe khẽ ở dãy nữ sinh phía trước.

Cô giáo mỉm cười: “Các em giới thiệu về mình đi.”

 “Tôi là Yên Chi.”
“Còn tôi là Lâm Du.”
cậu trai nói, giọng lười nhác nhưng đủ làm người ta phải nghe.

Hai người được xếp ngồi ngay phía trước Tuyết An.

Khi đặt cặp xuống bàn, Yên Chi bất ngờ nghiêng đầu về phía cô, giọng nhỏ nhưng rõ:

“Cũng may là cậu trèo hàng rào thành công.”

Tuyết An hóa đá tại chỗ.

Cô ấy… thấy mình?

Còn chưa định hình, Minh Kha ló đầu qua, vỗ vai Lâm Du như thân quen:

“Chà! Hai người vẫn dính nhau như hồi nhỏ ha?”
Tuyết An ngớ người: “Người quen cậu à?”

 “Bạn thuở nhỏ của tớ. Hai người này chắc vừa gây chuyện ở trường cũ nên bị chuyển trường thôi.”

Lâm Du liếc Minh Kha một cái sắc như dao, nhưng Minh Kha vẫn tỉnh bơ như không sợ chết.

Vào tiết, lớp trở lại yên tĩnh. Tuy nhiên đôi mắt Tuyết An cứ vô thức dán vào bóng lưng của Lâm Du.
Đến khi cậu quay lại, đôi mắt đen ấy nhìn cô như thể muốn nói “nhìn đủ chưa?”

Cô giật thót, cúi xuống sách với tốc độ ánh sáng.

Sau tiết học, Minh Kha tự động nhận nhiệm vụ “ship hàng thông tin”.


“Nè, đây là Tuyết An, bạn thân nhất của tớ khi chuyển trường.”
“Đây là Lâm Du, nhìn xấu tính vậy thôi chứ tốt lắm.”
“Còn đây là Yên Chi, em ấy bề ngoài vậy thôi, chứ dễ thương cực.”

Tuyết An gật đầu rồi chợt nhíu mày:

“Em ấy?”

Minh Kha như chỉ chờ câu hỏi đó, lập tức kéo cô sang một góc thì thầm:

“Ừ… Hai người kia là anh em cùng cha khác mẹ. Yên Chi nhỏ hơn tụi mình hai tuổi.
Em ấy học vượt cấp nên mới được chuyển lên cùng anh trai. Nhìn vậy thôi, hai anh em đó thương nhau lắm.”


Tuyết An nhìn qua hai bóng lưng trước mặt, một lạnh, một lặng.

Không ngờ rằng… hai người bước ra từ chiếc xe ấy, những nhân vật đẹp đến mức không tưởng đó… lại trở thành bạn học của cô.

Và cô vẫn không biết rằng cuộc đời mình từ sáng nay đã rẽ sang một hướng khác.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc