: Tống Tiền
“Mẹ kiếp, cái chân máy này nặng quá,” một người khác quay đầu lại nói, cũng không nhìn đường, “Ai đổi với tao… Á!”
“Á!” Cây kem ốc quế rơi bộp xuống đất.
Chân máy cũng theo đó lăn xuống sàn.
“Tao… mẹ kiếp, nhìn đường không vậy?” Một nam sinh nhìn thấy Nhậm ŧıểυ Nguyệt nhỏ con, bình thường trước mặt, không nhịn được chửi ầm lên.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt nhìn vẻ mặt hung dữ của đối phương, cảm thấy ấm ức: “Các anh khiêng đồ cũng không nhìn đường chứ.”
“Để tao xem nào, may mà không rơi vào máy ảnh, mấy chục vạn đấy.” Nam sinh ngồi xuống, nhấc chân máy lên, lại liếc cô một cái đầy khó chịu, “Thật là xui xẻo.”
Nghe thấy mấy chục vạn, Nhậm ŧıểυ Nguyệt không dám nhúc nhích.
Trời ơi, đây là đến đòi tiền sao?
“Lão nhị, đừng kích động vậy, dọa học muội sợ bây giờ. Đồ không sao là được rồi.” Thiếu niên cao hơn bên cạnh khuyên nhủ, “Mày suốt ngày than câu lạc bộ không có con gái, với thái độ này thì ai dám vào?”
“Mẹ, câu lạc bộ chụp ảnh cần con gái làm gì…” Thiếu niên vừa nãy còn chửi ầm lên lườm bạn mình, lại liếc nhìn Nhậm ŧıểυ Nguyệt, “Ai cũng tuyển à?”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt nắm chặt tay, cũng cười lạnh với anh: “Xin lỗi, người ta không hứng thú với câu lạc bộ của anh.”
Cô nhìn khuôn mặt đầy mụn của đối phương, cũng khinh thường đáp trả.
Đàn ông bây giờ, rõ ràng… rất bình thường, mà lại… tự tin quá mức.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh Nhậm ŧıểυ Nguyệt.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt đầu tiên là bị đường cong của chiếc xe làm cho kinh diễm, sau đó nhìn thấy logo, Porsche.
“Ồn ào gì thế, A Hằng?” Cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ một gương mặt đẹp như tiên giáng trần.
Ánh mắt hờ hững, xa cách, như tiên tử không màng thế sự.
“Ninh ca!” Thiếu niên cao lớn vội vàng đứng thẳng người, kéo theo cả thiếu niên vừa cãi nhau với Nhậm ŧıểυ Nguyệt, “Không có gì đâu, bọn em đang dọn thiết bị, vô tình đụng phải người ta thôi, chuyện nhỏ, anh đừng bận tâm.”
“Đại ca yên tâm, thiết bị an toàn!” Thiếu niên mặt mụn lúc này cũng không dám lỗ mãng, cũng không rảnh cãi nhau với Nhậm ŧıểυ Nguyệt nữa, vội vàng vỗ ngực trước mặt kim chủ lớn nhất của câu lạc bộ – Vệ Ninh, tay chơi cực phẩm ẩn danh trong trường, được coi là nhân vật huyền thoại, “Chỉ làm rơi chân máy một chút, em đang bắt nhỏ này bồi thường đây.”
Thiếu niên cao lớn lườm bạn mình, đúng là đồ không có tiền đồ, người ta là phú nhị đại cần mày bồi thường mấy đồng bạc lẻ này sao?
Chẳng có chút khí thế nào cả.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt không nhịn được lên tiếng: “Rõ ràng là anh tự đụng vào tôi…”
Giọng nói này vang lên, khiến ánh mắt Vệ Ninh trong xe khẽ động, lướt qua cô gái mặc váy ngắn bò rẻ tiền, áo phông hình con thỏ, dáng người gầy gò.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt cúi đầu, chỉ liếc nhìn Vệ Ninh thôi mà tim cô đã muốn nhảy ra ngoài.
Trời ơi, lại gặp người đẹp trai nữa rồi.
Cô không khỏi nghĩ thầm: Hôm nay mình đúng là được mở mang tầm mắt.
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông toàn thân toát ra khí chất “tiên khí” bên cạnh thản nhiên nói: “Chân máy này là Flowtech, chân được làm bằng sợi carbon mới nhất, kéo dài ra có thể đạt tới 155cm, đặt hàng cộng thêm phí vận chuyển cũng không đắt, chỉ bảy vạn thôi.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt sững sờ.
Anh nói với cô như vậy là có ý gì?
“Vừa rồi em làm lão nhị làm rơi, chân bị lệch 15 độ, xước hai đường, tính em phí sửa chữa một vạn sáu thôi.” Người đàn ông nhìn chân máy hai lần, rồi kết luận.
Nghe vậy, cô gái run lên, đây là đang tống tiền, chắc chắn là vậy.
Thiếu niên cao lớn tên A Hằng bên cạnh cũng ngạc nhiên – thiết bị này chỉ là loại rẻ nhất trong tay Ninh ca, bình thường anh cũng chẳng thèm nhìn, sao bây giờ lại tính toán chi li với cô gái này vì cái chân máy này chứ?
Không đúng, học kỳ 1 có người mới vào câu lạc bộ làm rơi vỡ ống kính mấy chục vạn, Ninh ca cũng không bắt đền, còn nói cứ tính vào chi phí hao mòn thiết bị là được.
Đối với Nhậm ŧıểυ Nguyệt, người nghèo rớt mồng tơi, tiền sinh hoạt mỗi tháng chỉ vỏn vẹn một nghìn, sống dựa vào tiền dạy thêm, một vạn sáu là một con số khổng lồ.