Người Không Yêu Cô Đều Sẽ Chết! [NP]

Chương 30: Nắm tay

Trước Sau

break

Thư Nhã thấy Khương Tuấn rất kỳ lạ, từ lúc nhìn thấy cô phục vụ kia, anh cứ ngẩn người ra.

“Á!” Cô phục vụ kia hình như bị bỏng tay khi bưng ca cao nóng.

Cô thấy Khương Tuấn lập tức đứng dậy, chạy về phía đối phương.

Thư Nhã sững sờ, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy Khương Tuấn lo lắng như vậy.

Cô đi theo sau Khương Tuấn, lặng lẽ nhìn anh ấy nắm lấy tay cô phục vụ, tìm người lấy đá chườm, lúc này trong mắt và trong đầu anh ấy chỉ có cô nhỏ đó, hoàn toàn quên mất sự có mặt của cô.

Mu bàn tay Nhậm ŧıểυ Nguyệt bị bỏng đỏ ửng lên, cô đau đến mức dậm chân, cũng không quan tâm Khương Tuấn đang nắm tay mình, chỉ biết khóc nức nở: “Đau quá…”

“Lấy túi ni lông, bọc đá vào, chườm cho cô ấy trước.” Khương Tuấn vừa dặn dò nhân viên, vừa đỡ vai Nhậm ŧıểυ Nguyệt an ủi cô, “Giờ tôi đưa em đi bệnh viện, cố gắng chịu đựng một chút.”

“Tôi có thuốc mỡ trị bỏng đây, mang theo luôn đi.” Bà chủ quán cũng đi ra, nhìn Nhậm ŧıểυ Nguyệt đang được người đàn ông che chở với vẻ bất đắc dĩ.

Cô này chắc làm ở đây không lâu đâu.

Người đàn ông đẹp trai này che chở cho cô ấy kỹ quá, sao nỡ để cô ấy đi làm thêm thế này.

“Không sao, tối nay vẫn tính cho em ba tiếng lương, lát nữa chị chuyển khoản cho.” Bà chủ xoa đầu Nhậm ŧıểυ Nguyệt, rồi cười với Khương Tuấn, “Anh là bạn trai của cô ấy à? Bị bỏng thế này thì mấy hôm nay đừng để cô ấy đụng vào nước.”

Khương Tuấn gật đầu.

Giữa cơn đau rát, Nhậm ŧıểυ Nguyệt vẫn còn chút ý thức: “Em… em xin lỗi, giáo sư… làm phiền anh rồi… còn cả chị chủ quán nữa, em xin lỗi, mai em sẽ đến làm đúng giờ.”

Bà chủ chưa kịp lên tiếng đã thấy người đàn ông tuấn tú, nho nhã kia mặt mày sa sầm, rõ ràng là không vui.

“Thôi nào, đá đây rồi,” bà chủ rất biết điều, “Hai người cứ đi bệnh viện trước đi đã.”

“Nghe bà chủ nói, cái tay này sắp phế rồi sao?” Khương Tuấn hơi siết tay, nửa ép buộc nửa dỗ dành kéo cô ra khỏi quán.

Đi ngang qua Thư Nhã, anh vẫn còn nhớ dặn dò một câu: “Xin lỗi, chuyện đột xuất, khi khác lại gặp.”

Thư Nhã đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai người, ngượng ngùng không nói nên lời.

Như thấy vầng trăng rơi xuống vực sâu.

Thư Nhã vừa không cam lòng vừa có chút hả hê, khả năng quan sát của cô rất tốt, vị giáo sư Khương này hiện tại đang trong giai đoạn si mê.

Cô nhỏ kia rõ ràng vẫn chưa hiểu chuyện, Khương Tuấn gần như ôm cô ấy đi rồi mà mặt cô ta còn chẳng đỏ lên.

Nhậm ŧıểυ Nguyệt, người bị cho là “chưa hiểu chuyện”, lúc này đang được người đàn ông ân cần dìu lên ghế phụ.

Cô không biết mình là người phụ nữ đầu tiên được ngồi trên ghế phụ của Khương Tuấn.

Chiếc xe này mới mua, ngay cả mẹ anh cũng chưa được ngồi.

“Thầy Khương, thầy thật nhiệt tình…” Nhậm ŧıểυ Nguyệt ngại ngùng, cô cảm thấy mình như một đứa trẻ được người ta chăm sóc tỉ mỉ.

Khương Tuấn mỉm cười không nói, thầm thấy mới mẻ. Từ khi sinh ra, anh đã nghe đủ lời khen ngợi, nhưng chưa từng nghe ai khen mình nhiệt tình.

Đạp ga, chiếc xe lướt đi êm ái, nhanh chóng, Nhậm ŧıểυ Nguyệt dựa vào ghế, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông khi lái xe.

Nhậm ŧıểυ Nguyệt nào dám mơ tưởng đến người như vậy, trong đầu cô mơ mơ màng màng tự hợp lý hóa những hành động thân mật như nắm tay, chườm đá của Khương Tuấn thành “Thầy Khương là người tốt”.

Còn có phải người tốt hay không?

Sau này Nhậm ŧıểυ Nguyệt sẽ được trải nghiệm sâu sắc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc