Triệu Tử Tuấn đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh vừa rồi. Ông ta nhìn vô số bức ảnh trước mắt, trong đầu hiện lên cảnh cô ấy bị bọn đàn ông vây quanh, bị chúng chạm vào, bị tra tấn.
Mắt ông ta ngày càng đỏ, rốt cuộc ông ta đã chạm tới giới hạn, đứng phắt dậy gạt hết ảnh chụp xuống đất: “Tôi không biết chúng!!”
Triệu Tử Tuấn đỏ bừng mặt, ông ta thở hổn hển trừng mắt nhìn cô.
Ông ta không hiểu, rõ ràng cô gái xinh đẹp trước mắt này trông không hề mạnh mẽ, còn không giống cảnh sát, nhưng khi mặt cô đanh lại, vẻ kiêu ngạo sắc bén ấy, đã hoàn toàn nghiền nát khí thế tự cao của ông ta.
“Triệu Tử Tuấn, đây không phải nơi ông lên mặt ngang ngược!”
Diệp Tiểu Nhu: “Triệu Thanh Nhã đã muốn thoát khỏi khống chế của ông từ lâu rồi, điều này ông nên biết rõ.”
Triệu Tử Tuấn nhếch môi, tỏ vẻ khinh thường.
“Đúng, cô ấy biết không thể thoát khỏi ông, nên mới đưa ra một quyết định.”
Triệu Tử Tuấn ngây ngốc, hồi lâu sau mới khó khăn hỏi: “... Quyết định gì?”
“Ông đẩy cô ấy vào địa ngục, nên cô ấy lôi tất cả những người từng tra tấn cô ấy xuống vực sâu.” Lúc Diệp Tiểu Nhu nói, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu kiên định của cô lại khiến bầu không khí xung quanh trở nên lạnh băng: “Buổi triển lãm nghệ thuật chống bạo lực kia, trên danh nghĩa là tuyên truyền chống bạo lực. Nhưng thực chất, cô ấy đã mời hết những người biết cô ấy từng bị ngược đãi, người ôm ảo tưởng tình dục với cô ấy, người cô ấy đã cầu xin giúp đỡ, người nhắm mắt làm ngơ với cô ấy, và cô ấy hoàn toàn phơi bày cơ thể mình trước mặt họ.”
Triệu Tử Tuấn ngơ ngác nghe cô nói, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: “Không thể nào... Con bé không có lá gan lớn như vậy.”
“Từ nhỏ đã bị ông ngược đãi, kiểm soát về tinh thần lẫn thể xác, cô ấy đã sớm đánh mất bản thân. Nhưng vào một ngày nọ, cô ấy phát hiện sai lầm này đã hủy hoại cả đời cô ấy. Nếu tôi đoán không sai, ắt hẳn cô ấy đã gặp một người bị ngược đãi giống cô ấy, thấy cô gái kia cố nén đau khổ, vì thế cô ấy quyết định chấm dứt hết tất cả.” Diệp Tiểu Nhu đẩy bức thư được gửi cho mười tám người tới trước mặt ông ta: “Ngay từ đầu cô ấy đã biết chắc chắn ông sẽ không buông tha cho cô ấy. Tôi nghĩ, ngày đó khi ông tới tìm cô ấy, từ đầu đến cuối, cô ấy không hề phản kháng ông, đúng không?”
Triệu Tử Tuấn cúi đầu, không hề lên tiếng nói một chữ.
Nhưng từ cơ thể run rẩy và hai tay nắm chặt của ông ta thì có thể biết, cô nói đúng rồi.
Tối ấy, khi ông ta xem video do người khác gửi đến trên điện thoại, quả thực đã rất giận dữ. Đối với ông ta, Triệu Thanh Nhã là nô lệ ông ta đã tốn mười năm để nhào nặn, là tác phẩm tốt nhất của ông ta, vật sở hữu của ông ta. Ông ta chưa bao giờ cho phép bất kỳ người đàn ông nào tới gần cô ấy, chỉ cần thấy cô ấy có hành vi thân mật với gã nào, ông ta sẽ dùng bạo lực hành hạ cô ấy.
Vậy nên trong một khoảng thời gian dài, trong điện thoại Triệu Thanh Nhã không hề có thông tin liên hệ của bất cứ chàng trai nào.
Triệu Thanh Nhã lớn lên, đã buông xuôi việc chống cự ông ta từ lâu, vì trước giờ ông ta luôn kiểm soát rất chặt chẽ. Thứ ông ta giỏi nhất, là khiến một cô gái nhỏ không rành thế sự hoàn toàn nghe lời mình. Hiển nhiên ông ta đã huấn luyện Triệu Thanh Nhã thành công. Những năm gần đây, cô ấy chưa từng có ý đồ phản kháng ông ta, thế nên dần dà, mức độ kỷ luật và khống chế của ông ta với cô ấy cũng nới lỏng hơn một chút, ông ta bắt đầu tìm kiếm “thú cưng” mới.
Triệu Thanh Nhã đưa ra quyết định này, ắt hẳn cũng liên quan đến việc ông ta “vứt bỏ” cô ấy.
Khi Triệu Thanh Nhã thấy ông ta dẫn một nữ sinh nhỏ tuổi đi ăn, Triệu Tử Tuấn phát hiện trên mặt cô ấy chợt hiện lên vẻ căm phẫn và đau khổ.
Thật ra đó cũng là một thủ đoạn mà ông ta dùng để thao túng tinh thần cô ấy.
Vốn cho rằng cô ấy sẽ nghe lời hơn, nhưng ông ta không ngờ cô ấy sẽ gây ra chuyện khiến ông ta sững sờ.
Xem video kia xong, Triệu Tử Tuấn lập tức tới tìm cô ấy. Bấy giờ dường như Triệu Thanh Nhã đã biết ông ta sẽ đến, cô ấy chuẩn bị sẵn vang đỏ ông ta thích. Nhưng ông ta đã bị lửa giận lấn át lý trí, cầm lấy ly rượu ném vào người cô ấy.
Diệp Tiểu Nhu nói không sai, từ đầu tới cuối, cô ấy không hề chống cự ông ta.
Ngay cả vào lúc cận kề cái chết, Triệu Tử Tuấn cũng không thấy nỗi thù hận trên mặt cô ấy, ngược lại là... giải thoát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Rốt cuộc tôi cũng có thể đoàn tụ với... bố mẹ của tôi...”
Đây là câu nói cuối cùng của cô ấy.
Đến tận giờ phút này, Triệu Tử Tuấn mới hiểu được, hóa ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ấy.
Ông ta ngơ ngác nhìn tay mình, không thể tin nổi mình đã giết cô ấy, giết cô gái ông ta yêu nhất.
“Ông vẫn nghĩ mình yêu cô ấy sao?” Diệp Tiểu Nhu vừa nhìn đã hiểu rõ suy nghĩ trong đầu ông ta, cô châm chọc khiêu khích: “Thôi đi, Triệu Tử Tuấn, đó không phải yêu gì sất! Yêu của ông chẳng qua chỉ là sự bạo hành và tổn thương cô ấy. Uổng cho cái danh giáo viên của ông. Tôi thật sự căm phẫn thay những học sinh mà ông từng dạy. Một tên súc sinh như ông, không hề xứng làm một thầy giáo, càng không xứng làm một người bố! Ngay cả một người đàn ông bình thường ông cũng không xứng.”
“Ông sẽ phải trả giá vì tất cả những việc mình đã làm.”
“Đúng! Tôi là súc sinh, vậy đám người này thì sao! Lũ khán giả kia, cũng chẳng tốt lành gì!” Triệu Tử Tuấn phẫn nộ cầm lấy mớ ảnh chụp: “Tên này, sau khi nhặt được điện thoại của tôi thì vơ vét tài sản của tôi, nếu không cậu ta sẽ công khai video và ảnh chụp của tôi với Tiểu Nhã! Còn người này, khi anh ta thấy tôi xâm hại Tiểu Nhã, còn dám bảo muốn dùng chung Tiểu Nhã với tôi. Còn hai kẻ kia, lúc Tiểu Nhã mười tuổi chạy đến cầu xin họ giúp đỡ, họ lại bắt con bé trả về cho tôi, ha ha ha ha ha!” Ông ta nắm chặt những tấm ảnh, vừa cười vừa giận dữ gào thét: “Nếu tôi là súc sinh, vậy những kẻ không bằng súc sinh này sẽ là gì đây! Chúng cũng giống tôi, nên xuống địa ngục hết đi!!!”
Hai cảnh sát lao vào khống chế ông ta. Triệu Tử Tuấn đã thừa nhận chuyện ngược đãi Triệu Thanh Nhã đến chết. Nhưng theo lời ông ta, những người trong ảnh này là vô tội sao?
Một vài người trong số họ chưa phạm tội gì rõ ràng, cùng lắm chỉ thờ ơ mặc kệ lời cầu cứu của Triệu Thanh Nhã, nên pháp luật không thể trừng trị họ.
Hiển nhiên Triệu Thanh Nhã biết điều ấy, nhưng so với ác quỷ Triệu Tử Tuấn, cô ấy cũng hận những người này.
Cô ấy hận người đàn ông đã quay video chụp ảnh cô ấy, rồi thích thú xem chúng và tống tiền cô ấy. Cô ấy căm thù hai gã đã đưa cô ấy về tay ma quỷ khi cô cầu cứu. Cô ấy hận người đàn ông nhận ra cô ấy có khuynh hướng thích chịu ngược đãi, nhưng vẫn muốn ép cô ấy vào khuôn khổ kia. Cô ấy căm thù người phụ nữ rõ ràng đã biết Triệu Tử Tuấn là ác quỷ, nhưng vờ như không thấy. Cô ấy hận hàng xóm vốn dĩ đã nghe được tiếng cô ấy kêu cứu, lại nhắm mắt làm ngơ. Cô ấy hận những người nhìn cô ấy mặc trang phục gợi cảm với ánh mắt ác độc.
Cô ấy hận thế giới tàn khốc xung quanh mình.
Vì thế cô ấy đã lên một kế hoạch. Cô ấy tìm được một nhà từ thiện, Trần Nham Phi, kể cho ông ta mọi chuyện, nhờ ông ta giúp đỡ mình.
Họ không rõ tại sao Trần Nham Phi lại đồng ý giúp Triệu Thanh Nhã. Chắc chắn phải có một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà họ không biết.
Nguyên nhân này, Dương Viêm đã nói cho Diệp Tiểu Nhu.
Hai ngày sau, Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm tham gia một bữa tiệc từ thiện buổi tối. Hôm ấy, Trần Nham Phi là một trong những người tổ chức.
Lúc Diệp Tiểu Nhu đến gặp ông ta, dường như Trần Nham Phi đã biết cô là ai, ông ta mỉm cười gật đầu với cô: “Xin chào.”
“Ông Trần biết tôi?”
“Không, nhưng tôi biết ông chủ Dương là ai, vậy cũng đủ rồi.” Dựa vào ngoại hình và cách nói chuyện, quả thực Trần Nham Phi là một nhà từ thiện có bề ngoài hiền lành: “Nghe bảo vợ của ông chủ Dương là một chuyên gia Tâm lý học Tội phạm rất tài giỏi, còn là một quý cô trẻ tuổi xinh đẹp. Hôm nay được gặp, quả nhiên lời đồn không hề sai.”
“Vậy ắt hẳn ông cũng biết tôi đã tham gia vào vụ án của Triệu Thanh Nhã rồi nhỉ? Tôi hỏi thẳng vào vấn đề nhé.”
Trần Nham Phi gật đầu: “Cô cứ hỏi.”
“Triệu Thanh Nhã, cô ấy... có để lại thứ gì không?”
Trần Nham Phi ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi ư?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Trần Nham Phi nở nụ cười: “Có, tôi đã sắp xếp người gửi sang công ty của ông chủ Dương.”
“Gửi cho chúng tôi? Tại sao?”
“Vì tôi không biết nên xử lý thế nào.” Ông ta khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Mấy thứ đó quá kinh khủng, rốt cuộc muốn công khai hay tiêu hủy, cô ấy vốn để tôi quyết định. Nhưng tôi thấy, nếu để hai người quyết định thì sẽ hợp lý hơn. Trong chuyện này... tôi cũng là một kẻ có tội giống bọn họ.”
“Ông chỉ làm việc mà mình nghĩ là nên làm thôi.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Nếu giúp đỡ cô ấy cũng có tội, vậy cô ấy thật sự quá đáng thương. Tôi nghĩ tới cuối cùng, cô ấy đã cảm nhận được lòng tốt ít ỏi trong cuộc sống. Mà lòng tốt này, là ông đã cho cô ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi cô xoay người rời đi, Trần Nham Phi gọi cô lại: “Cô không hỏi lý do tại sao tôi đồng ý giúp cô ấy sao?”
“Giúp đỡ một người còn phải cần lý do à?” Diệp Tiểu Nhu mỉm cười: “Tôi thấy không cần.”
Nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt Trần Nham Phi đầy phức tạp, ông ta thở dài.
Đối với ông ta, nhất định phải có lý do thì mới giúp đỡ Triệu Thanh Nhã. Nếu không, sao ông ta lại làm chuyện đen tối này chứ?
Nhưng cô không hỏi lý do, ông ta biết, đây là phần thiện ý Diệp Tiểu Nhu dành cho ông ta.
Thấy cô trở về, Dương Viêm vươn cánh tay, Diệp Tiểu Nhu đưa tay khoác lên khuỷu tay anh một cách tự nhiên.
“Trong số mười tám khán giả, có hai người đã tử vong ngoài ý muốn, một người tự sát, còn mấy người kia, dù không dằn vặt trong xấu hổ và hối hận thời gian dài thì cũng bị ác mộng ám ảnh.” Cách một lớp áo tây trang, Diệp Tiểu Nhu nhéo nhéo cánh tay anh: “Anh nói đúng không?”
“Ừa, chắc chắn đúng.” Anh cầm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô: “Những tội lỗi mà đạo đức và pháp luật không thể trói buộc, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người khác lên án. Người không hề có lương tâm thì sao có thể có kết thúc tốt đẹp được.”
Qua mấy ngày nữa, Diệp Tiểu Nhu nhận được điện thoại của Đội trưởng Lý.
“Cố vấn Diệp, còn nhớ Trần Nham Phi không? Người từng giúp Triệu Thanh Nhã tổ chức buổi triển lãm nghệ thuật biểu diễn ấy.”
“Có, tôi nhớ.”
“Ông ta tới tự thú.” Đội trưởng Lý tiếc nuối kể: “Ông ta từng có một cô con gái, vì bị xâm hại mà mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát. Trong vòng hai năm, ông ta đã dàn xếp cái chết của những người đó thành tử vong ngoài ý muốn để báo thù thay con gái. Nếu không đến tự thú, chúng ta sẽ không bao giờ biết được ông ta từng phạm tội như thế... Không ngờ rằng, cuối cùng ông ta lại tới tự thú.”
Diệp Tiểu Nhu: “Thế ư? Vậy đúng là...”
Cô nhớ đến những lời Trần Nham Phi nói với mình vào ngày đó. Thật ra cô đã đoán được một phần, cũng biết sớm muộn gì sẽ có một ngày ông ta phải chuộc tội, như mấy năm nay ông ta vẫn làm.
Nhưng với kết quả này, cô không biết có nên thở dài không.
“Trong số mười tám khán giả, ngoài những người Triệu Thanh Nhã căm thù, còn có sáu người từng lạnh lùng chế giễu con gái Trần Nham Phi. Trần Nham Phi đã mượn việc này để tập trung những người đó lại. Một khi chuyện này được công bố, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn đến xã hội...”
“Vậy cứ thuận theo tự nhiên.” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên nói: “Người đáng bị lên án, cần gì phải ngăn cản hắn đối mặt với số phận của mình chứ.”
“Cô nói đúng, vậy cứ để thuận theo tự nhiên thôi. Tội nghiệp hai cô gái này. Đám súc sinh đó không kẻ nào đáng có được kết cục tốt.”
Đây là nhật ký của Triệu Thanh Nhã, một quyển nhật ký rất dày, ghi lại quá trình từ lần đầu tiên bị bố nuôi bạo hành lúc cô ấy còn nhỏ, đến tận sau khi trưởng thành mối quan hệ đã trở nên vặn vẹo.
Trần Nham Phi nói đúng, thứ này quá u ám, khiến người khác khó lòng tiếp nhận nổi. Mặc dù tới cuối cùng, Triệu Thanh Nhã đã thức tỉnh khỏi mối quan hệ sai trái ấy, nhưng với đa số mọi người, chuyện u ám như vậy vẫn không thể chấp nhận.
Trên đời có nhiều đứa trẻ chưa từng chứng kiến bóng tối tội ác. Bọn chúng được sống dưới đôi cánh bảo vệ của đạo đức và pháp luật, không hề biết ngoài ánh sáng có thể thấy khắp nơi, vẫn còn vô số góc khuất mà ánh mặt trời không thể chiếu đến.
Nhưng ngay cả trong những góc khuất tối tăm nhất, vẫn có những người vô danh bảo vệ những người đã bị bóng tối ăn mòn.
Giống như những gì bọn họ đã, đang và sẽ luôn làm.
Diệp Tiểu Nhu không muốn cô gái đáng thương ấy bị quấy rầy bởi đủ loại dư luận trong xã hội nữa.
Hãy để những sự thật đen tối ấy rời khỏi thế giới này với cô ấy đi.
Cô ngẩng đầu, nhìn Dương Viêm đang nói chuyện với người khác ngoài cửa sổ.
Hình như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu, hai người nhìn nhau cười.
May mắn thay...
Họ đã chứng kiến vô vàn tội ác, song, họ vẫn có thể bảo vệ ánh sáng vốn nên tồn tại trên thế giới này.