Mùa đông khắc nghiệt, thành phố C đổ tuyết lớn hiếm thấy. Chưa đầy một ngày, tuyết lớn trắng xóa đã bao trùm cả thành phố, không khí buốt giá làm từng người đi trên đường lạnh run.
Thiệu Lương Vỹ khép chặt áo khoác quân đội màu xanh, cẩn thận nhét một thứ vào túi áo khoác, tránh để ít hơi ấm này lọt ra ngoài.
Tăng ca từ đêm qua đến giờ, đã cả đêm anh* không trở về. Mặc dù đã nhờ hàng xóm trông chừng, nhưng nghĩ đến đứa bé đáng thương trong căn hộ kia, anh vẫn không nhịn được mà thở dài. Sau khi xuống xe, anh gấp gáp chạy về. Đường đóng băng, khi chạy anh còn suýt vấp ngã.
*Phần đầu của ngoại truyện này kể về thời trẻ của Thiệu Lương Vỹ, Allin sẽ đổi ngôi xưng thành “anh” ạ.
Thật ra ngã cũng không sao, nhưng không thể làm vỡ thứ mới vừa mua được.
Lên lầu, anh vừa chuẩn bị lấy chìa khóa, cửa đã mở ra từ bên trong.
Anh sửng sốt ngẩng đầu, cô bé bên trong cửa lộ ra một cái đầu, cười khúc khích: “Chú Thiệu, chú đã về rồi.”
“Sao cháu mở cửa như vậy? Cũng không hỏi xem là ai nữa, chú có chìa khóa, không cần cháu mở.” Vừa vào anh lập tức khuyên bảo cô bé: “Ngộ nhỡ cháu mở cửa phát hiện không phải chú mà là người ngoài thì sao đây?”
“Không thể đâu, cháu nhận ra tiếng bước chân của chú đó, chú vừa vào hành lang cháu đã biết là chú rồi.”
“Cháu rất chắc à?”
“Chắc chắn.” Cô chỉ chỉ tai mình: “Tai cháu thính lắm đấy.”
Thiệu Lương Vỹ cười lấy một củ khoai lang nướng nóng hầm hập trong lòng ra. Cô bé vui vẻ hoan hô, cầm khoai lang nướng vui vẻ xem đi xem lại thật kỹ một lúc, rồi mới cẩn thận bẻ làm hai, đưa phần lớn hơn cho anh.
“Cháu ăn đi, chú ăn rồi.”
Nhưng cô bé vẫn kiên trì muốn anh ăn: “Chú không ăn cháu cũng không ăn.”
Thiệu Lương Vỹ biết không thể khiến cô bé đổi ý, đành bẻ một miếng nhỏ, còn lại đưa cô bé hết, bấy giờ cô bé mới bắt đầu ăn phần của mình.
Nhìn cô gái nhỏ cười vui vẻ trước mắt, Thiệu Lương Vỹ thầm cảm thán, một cô bé thông minh đáng yêu như vậy, may mà được mình phát hiện. Nếu không, còn không biết cô bé sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
Anh chợt nhớ tới việc vào hai tháng trước.
Anh đuổi theo một tên tội phạm bỏ trốn, lái xe suốt hai ngày với mấy anh em cảnh sát, băng qua hai thành phố, cuối cùng tới một thôn nhỏ miền núi, bắt được người ở chân núi.
Họ không chợp mắt suốt hai ngày, đành tìm một nhà nghỉ địa phương ở tạm. Đó là nhà nghỉ sạch sẽ duy nhất trong thị trấn nhỏ dưới chân núi này. Đêm ấy họ thay phiên canh giữ tội phạm, đến lượt anh đã là rạng sáng. Anh ra ngoài tản bộ hút điếu thuốc. Lúc đang nghĩ không biết nơi này có thể thuận tiện ngắm mặt trời mọc không, anh bỗng bắt gặp một cô bé nhỏ tuổi ngồi xổm ở bên kia đường. Thời tiết chuyển lạnh, người địa phương đã mặc áo khoác dày, nếu không cũng phải mặc áo len dày chống rét. Nhưng trên người cô bé, chỉ có một bộ quần áo mùa thu mỏng manh, giày vải trên chân rách nát, lộ ra ngón chân chảy máu đầm đìa.
Lúc ấy Thiệu Lương Vỹ ngây ngẩn cả người.
Dù đã trôi qua rất nhiều năm, Thiệu Lương Vỹ vẫn không thể quên cảnh đấy.
Giữa trời đông giá rét, con đường hiu quạnh, cô gái nhỏ trong bộ quần áo tả tơi, đang ăn chung một miếng lương khô với một con mèo hoang.
Lương khô ít ỏi như vậy, ngay cả chính cô cũng không đủ lấp bụng, ấy mà vẫn còn muốn chia một nửa cho mèo hoang.
Nếu là đứa bé có gia đình, vậy không thể nào xuất hiện ở đầu đường vào lúc năm sáu giờ sáng trong tình trạng thế này, thế nên có lẽ cô bé là cô nhi không nơi nương tựa.
Đứa bé nhỏ như vậy, sao lại lưu lạc đầu đường xó chợ chứ?
Trong thành phố nơi anh ở, hầu như đã không còn thấy đứa trẻ lang thang khắp nơi thế này, dù có thì cũng sẽ nhanh chóng được cứu trợ.
Nhưng anh nhìn quanh bốn phía, đây vốn là thôn núi lạc hậu, không ai dư dả tiền bạc. Dẫu xuất hiện một đứa bé lang thang, trừ phi gặp được người tốt bụng, nếu không thì địa phương cũng không có trung tâm hỗ trợ nào có thể giúp đỡ cô bé.
Thiệu Lương Vỹ không có con, nhưng thấy cô bé trước mặt như vậy, trong lòng anh chua xót quá đỗi. Anh quay đầu, dập tắt tàn thuốc bước vào nhà nghỉ, nói với bà chủ mình muốn mấy cái bánh bao thịt mới ra lò chuẩn bị làm bữa sáng cho khách, rồi anh dùng túi gói lại cẩn thận, cầm thêm bình sữa đậu nành nóng hổi. Nhưng khi anh ra ngoài, cô bé đã biến mất. Anh ôm bánh bao nóng tìm một vòng cũng không thấy, đành rầu rĩ không vui trở về.
Bà chủ thò đầu ra tò mò nhìn xem anh muốn làm gì, lúc thấy anh quay lại, cũng đoán được: “Cậu gặp bé gái lang thang kia rồi sao?”
“Đúng vậy, vừa rồi vẫn còn ngồi xổm bên ngoài, chị gái, chị biết cô bé à? Con nhà ai thế?”
“Không phải nhà ai cả.” Bà chủ né tránh mắt anh, cảm thán kể: “Cũng không biết từ đâu đến nơi này xin cơm, khi trước thấy đáng thương nên tôi đã cho đồ ăn. Hầy... Dân ở đây không ai dễ dàng. Trước kia tôi có một họ hàng sinh sáu đứa con gái, không sinh được con trai, cuối cùng họ phải đưa đứa con út cho nhà khác, nhiều con gái như thế quả thực nuôi không nổi.”
Nghe xong, Thiệu Lương Vỹ đã hiểu rõ.
Tại chốn lạc hậu này, vẫn tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ. Chính sách kế hoạch hoá gia đình cũng không thể kiểm soát nơi thôn núi. Vì thế có một số nhà sinh nhiều con gái, họ sẽ dùng biện pháp riêng để xử lý.
Hôm nay nhóm cảnh sát của anh sẽ áp tải tội phạm rời đi.
Nhưng anh ngồi bên ven đường suy nghĩ nửa ngày, trong đầu cứ xoay quanh hình bóng cô bé tội nghiệp ngồi gặm lương khô kia. Anh rời đi như vậy, chắc chắn lương tâm sẽ rất cắn rứt. Anh đành báo một tiếng với đồng nghiệp, rồi chạy đến lãnh đạo huyện nơi đó hỏi. Bấy giờ anh mới biết được, hóa ra trên núi gần chỗ này từng có một cô nhi viện do chính phủ tài trợ xây dựng. Nhưng đầu năm nay vì sạt lở núi, cô nhi viện đơn sơ đã sụp hơn phân nửa. Thầy giáo duy nhất ở đó đã dẫn theo mấy đứa trẻ xuống núi, liên lạc với tổ chức phúc lợi vùng khác, sắp xếp nhận nuôi bọn trẻ. Chỉ còn một cô bé không ai nhận nuôi, mà không biết vì sao vào tối thầy giáo kia vội vàng rời khỏi, cô bé cũng biến mất. Qua vài ngày mới có người thấy cô bé lưu lạc một mình bên trấn nhỏ này.
“Anh muốn nhận nuôi à? Muốn nhận nuôi thì mang đi đi.” Lãnh đạo huyện địa phương nói.
Thiệu Lương Vỹ sửng sốt: “Cứ nhận nuôi đơn giản như thế sao? Không cần ký giấy tờ nhận nuôi gì ư?”
Vì anh đang mặc thường phục, cũng chưa nói mình là cảnh sát, lãnh đạo huyện kia xua tay: “Còn ký giấy tờ gì nữa, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ không ai muốn, cũng không sống ở huyện chúng tôi. Anh sẵn lòng cho con bé một mái ấm thì cứ dẫn đi thôi. Dạo trước tôi còn nghe một tên ngốc chỗ chúng tôi khen ngoại hình của con bé khá xinh xắn. Nếu không ai chịu nuôi thật, nói không chừng chưa tới hai ngày đã bị người ta bế đi làm con dâu nuôi từ bé rồi.”
Thiệu Lương Vỹ vừa nghe vậy, trong lòng tức giận. Nhưng ngẫm lại, thôi quên đi, trời cao hoàng đế xa, nơi thôn nhỏ này, đúng là không có cách nào đối phó với mấy chuyện đó. Có điều, cô bé kia thật sự không thể ở lại đây.
Anh để đồng nghiệp canh giữ tội phạm, nói họ chờ anh một lúc. Sau đó một mình anh lái xe tìm kiếm từng nẻo đường, gần như muốn lục tung khắp phố lớn ngõ nhỏ trên trấn. Cuối cùng anh đành hỏi vài người mới phát hiện dấu chân đứa trẻ dưới chân núi. Anh dừng xe, lần theo dấu chân tìm kiếm dọc đường, và rồi chứng kiến một cảnh tượng đủ để anh đau đáu cả đời.
Cô bé đang tự làm ổ cho mình.
Cô bé lê đôi chân lạnh cóng của mình, không rõ nhặt được nhiều cành khô và cỏ dại từ đâu. Xem ra cô bé khá thông minh, biết chọn một nơi khô ráo đủ bí mật giữa những thân cây khổng lồ, tạo thành một khu vực nhỏ. Cô bé đang cố gắng trèo lên thân cây, tựa như một chú chim nhỏ tự xây tổ, cô bé đã tạo cho mình một nơi có thể che mưa chắn gió.
Nhưng đứa trẻ khờ này, cô bé không thể thành công đâu. Dù vững chắc thế nào, nơi đó cũng không chịu nổi bão táp mưa sa lẫn gió lạnh thấu xương.
Bất chợt, dường như cô bé đã nhận ra điều gì, cô bé siết chặt nhánh cây trong tay, từ từ quay đầu nhìn. . Truyện Sắc
Khoảnh khắc ấy, Thiệu Lương Vỹ có thể thấy rõ nỗi hoảng sợ lóe lên trong mắt cô bé. Có lẽ cảm giác bị người theo dõi từ phía sau này khiến cô bé nhớ tới kỷ niệm tồi tệ nào đó. Thế nhưng, ánh mắt của cô bé đã nhanh chóng trở nên kiên cường, cô bé vừa cầm lấy nhánh cây cứng nhất che trước cơ thể nhỏ bé của mình, vừa trừng mắt nhìn thẳng vào anh.
Mặt cô bé đầy bụi bẩn, tóc rối tung, nhưng ánh mắt sạch sẽ sáng ngời, quả thực giống hệt lời nhận xét của lãnh đạo huyện, đây là một cô bé có ngoại hình xinh xắn.
Thiệu Lương Vỹ cúi người xuống, cố hết sức làm dịu đi khí thế trên người mình, nhẹ giọng nói: “Cô bé, cháu đừng sợ, chú không phải người xấu.”
Rồi nghĩ lại, con mẹ nó mấy câu này có khác gì lời dạo đầu của kẻ xấu đâu?
Ấy mà sau một thoáng chần chờ, cô bé vẫn tin câu nhảm nhí kia của anh, cô bé buông nhánh cây trong tay xuống rồi bước về phía anh.
Câu đầu tiên cô bé nói với anh là: “Chú, chú còn bánh bao thịt không?”
“Sao cháu biết... cháu từng gặp chú à?”
Cô bé không trả lời, chỉ nhìn bàn tay trống không của anh, thất vọng liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.
Thiệu Lương Vỹ ngồi xuống, gần như ngang tầm mắt với cô bé, dịu dàng nhìn cô bé, hỏi: “Nói cho chú biết, cháu tên gì, bao lớn rồi?”
“Cháu tên Tiểu Nhu, Nhu của dịu dàng, năm nay tám tuổi ạ.” Giọng cô bé trong trẻo, ánh mắt cũng đơn thuần, hoàn toàn không nhìn ra đây là một đứa trẻ bị vứt bỏ rơi vào cảnh lưu lạc.
Tám tuổi, theo như bình thường thì đã lên lớp ba. Khi cô gái nhỏ ở những gia đình khác chìm trong yêu thương của bố mẹ và dạy bảo của thầy cô, thì cô bé với quần áo rách nát, ngón chân đẫm máu này lại đang tìm nhánh cây khắp nơi, học theo động vật nhỏ tự xây tổ cho mình.
Trong lòng Thiệu Lương Vỹ nhói đau, anh xót xa vô cùng: “Chú dẫn cháu đi mua bánh bao thịt, mua thật nhiều bánh bao thịt nhé?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Nhu nhìn anh một lát.
Thiệu Lương Vỹ đứng yên cứ để cô bé quan sát.
Qua hồi lâu, anh mới nhận ra, cô bé đang dùng cách đặc biệt của mình để đánh giá người lớn này có đáng tin không. Vì trước đây, đã có nhiều người vươn tay về phía cô bé, luôn mồm bảo sẽ cho cô bé đồ ăn ngon. Nhưng cô bé chưa từng đồng ý, đến tận khi gặp được Thiệu Lương Vỹ.
Tầm hơn hai phút sau, cô bé gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay Thiệu Lương Vỹ.
Thiệu Lương Vỹ ngắm bàn tay nhỏ xíu nắm chặt trong tay mình. Làn da vốn trắng nõn, lại chằng chịt vết thương lớn nhỏ. Anh cúi đầu nhìn đôi giày rách nát và ngón chân bị thương của cô bé, dừng một chút, anh khom người bế cô bé lên.
Cô bé kinh ngạc mở to hai mắt.
“Đừng sợ, chú sẽ không làm hại cháu đâu.”
Cô bé gật đầu, lúc rời đi, Thiệu Lương Vỹ thấy cô bé quay đầu nhìn những nhánh cây và cỏ dại mình nhặt được.
“Yên tâm, chú sẽ cho cháu một căn nhà lớn hơn, vững chãi hơn.”
Cứ như vậy, Thiệu Lương Vỹ đã dẫn đứa bé này về thành phố của mình.
Ban đầu, vốn dĩ anh không muốn tự nhận nuôi cô bé. Vì anh sống một mình, bình thường sinh hoạt cũng lôi thôi luộm thuộm, càng đừng nói đến việc nuôi một cô bé nhỏ như vậy. Chưa kể, do tính chất nghề nghiệp, anh cũng không thể ở nhà chăm sóc cô bé mỗi ngày. Anh bèn liên lạc với trại trẻ mồ côi ở thành phố trước, muốn đưa cô bé tới đó. Không ngờ vừa nghe nói anh muốn đưa mình đến trại trẻ mồ côi, cô bé bỗng nhiên hoảng sợ khóc lên. Đó là lần đầu tiên Thiệu Lương Vỹ thấy cô bé khóc kể từ khi anh dẫn cô bé về tới nay. Anh nghĩ thầm, chắc chắn cô bé từng trải qua những chuyện không vui khi còn ở cô nhi viện, thế nên mới bài xích nơi đó. Bất kể nói thế nào cũng vô dụng, anh đành mang cô nhóc về nhà tự mình trông nom trước.
Dần dà, anh phát hiện đứa bé này không cần anh theo sát.
Buổi tối đầu tiên đến căn hộ của anh, cô bé ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường mà anh đã chuẩn bị một đêm. Hôm sau cô bé dậy sớm chờ anh, khi anh tỉnh giấc thì đã thấy cô bé im lặng ngồi trên giường nhỏ của mình, không lên tiếng cũng không nhúc nhích, mãi tới khi anh rời giường dẫn cô bé đi rửa mặt. Qua ngày kế tiếp, thức dậy xong cô bé đã tự rửa mặt, sau đó ngồi trong phòng khách chờ anh đưa đi ăn sáng. Ngày thứ ba, cô bé cầm tiền lẻ anh cho, tự ra ngoài mua bữa sáng về rồi ngồi trước bàn ăn chờ anh.
Đối với một đứa trẻ tám tuổi, cô bé có đầy đủ kỹ năng sống cơ bản. Vài ngày sau, lúc anh lết cơ thể mệt mỏi về, lại phát hiện cô bé đã nấu cơm xong đang đợi anh.
Ba món mặn, cơm, còn cả một bát canh trứng gà.
Một đứa trẻ tám tuổi, còn biết tự làm cơm.
Bấy giờ anh không nghĩ nhiều, dù sao cô bé đã từng bị vứt bỏ, chắc chắn sẽ hiểu chuyện hơn hẳn những đứa trẻ được yêu thương chiều chuộng, có thể làm rất nhiều. Nhưng dần dà, anh nhận thấy không chỉ đơn giản như vậy.
Cô bé cực thông minh, thông minh tới mức nào ư? Vào một buổi chiều nào đó, khi anh về thì thấy cô bé đang đọc sách.
Thời cấp ba, anh đam mê các thể loại tiểu thuyết trinh thám kịch tính. Lên đại học, anh đã mua không ít sách về pháp luật và Tâm lý học. Nhưng trên thực tế, anh cũng không đọc được bao nhiêu, ngoại trừ những tiểu thuyết này, có vô số sách đã để tới mức tích bụi, chẳng qua anh vẫn không bỏ mà xếp trên giá. Hôm ấy, anh về căn hộ đã nhìn thấy cô bé giẫm lên một chiếc ghế nhỏ, đang đặt lại một quyển sách dày cộm lên giá.
Thật ra, Thiệu Lương Vỹ đã suy nghĩ về việc sắp xếp cho cô bé ra sao. Tuy nhiên, trước khi tìm được người nhận nuôi thì vẫn chưa thể cho cô bé đến trường học. Nhưng cũng không được trì hoãn quá lâu, anh là một người đàn ông độc thân, chuyện dẫn theo một cô bé xinh đẹp không rõ lai lịch, không có giấy tờ nhận nuôi gì, khó tránh khỏi sẽ bị điều tiếng. Vốn dĩ anh không quan tâm, nhưng sợ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của cô bé, nên gần đây anh đang tính toán xem rốt cuộc phải làm thế nào.
Thiệu Lương Vỹ liếc nhìn, vui vẻ bảo: “Ôi chao, chú xem, Tâm lý học Tội phạm nữa cơ đấy, con nhóc này biết được mấy chữ rồi? Đã biết ghép vần chưa? Còn đọc loại sách chuyên sâu như vậy.”
Cô bé không chịu nổi việc anh cười nhạo, mặt đỏ tai hồng nói: “Từ lúc sáu tuổi cháu đã biết mặt chữ, gần như đã học tất cả chữ trong quyển sách kia, từ nào không rõ cháu còn tra từ điển đó.”
Thiệu Lương Vỹ bận rộn trong đơn vị một ngày, tan làm thấy cô bé thì tâm trạng tốt vô cùng, thầm muốn trêu cô bé một tí, anh bèn rút một quyển tiểu thuyết võ hiệp ra, lật một trang bảo: “Đây, đọc một đoạn cho chú nghe, để chú xem cháu biết được mấy chữ.”
Tiểu Nhu nhận sách nhìn nhìn, sau đó bắt đầu nghiêm túc xem.
Thiệu Lương Vỹ buồn cười, nghĩ đứa bé này chắc giả vờ giả vịt đây, mà còn giống thật đấy. Anh định dỗ hai câu, đã thấy cô bé khép sách lại đưa cho mình, cô bé cất tiếng, đọc một đoạn trong tiểu thuyết.
Đọc chừng hơn ba phút.
Thiệu Lương Vỹ càng nghe càng thấy không đúng, nhanh tay mở trang kia ra, anh chợt phát hiện, quả thực đứa nhỏ này đọc không sót một chữ!
Anh hơi hoảng sợ: “Vừa rồi cháu xem quyển nào vậy? Tâm lý học Tội phạm à?”
“Vâng.”
“Đọc tới trang nào rồi?”
“Đọc xong hết rồi.” Cô bé bĩu môi: “Chú đi làm lâu quá, cháu rảnh rỗi nên đọc xong hết rồi.”
“Vậy trang này, cháu có thể đọc không?”
Cô bé liếc nhanh, cũng không thèm nhìn thêm, mở miệng đọc một tràng dài.
Từ vẻ nghi ngờ ban đầu, biểu cảm của Thiệu Lương Vỹ dần chuyển sang nghiêm túc.
Giờ khắc này, anh hết sức chắc chắn, cô bé là một thiên tài đã xem qua thì sẽ không quên.
Những đứa trẻ như vậy anh mới chỉ thấy trên TV. Đứa bé có trí nhớ tốt nhất anh từng gặp ngoài đời, cũng chỉ có thể đọc thuộc lòng thơ cổ của năm năm tiểu học. Đó đã được xem như một đứa trẻ thông minh trong những đứa trẻ bình thường rồi. Nhưng rõ ràng Tiểu Nhu khác hẳn. Cô bé chỉ cần xem một lần, đúng một lần thôi thì đã có thể đọc vanh vách toàn bộ câu văn vừa xem không thiếu một chữ.
Vì muốn xem khả năng ghi nhớ của cô bé tốt cỡ nào, Thiệu Lương Vỹ ngồi xổm trên mặt đất, cứ quan sát cô bé ghi nhớ hơn phân nửa quyển sách.
Anh khó lòng hình dung được nỗi kinh hãi trong lòng.
Có lẽ thấy thái độ của anh ngày càng nặng nề, cô bé cũng bắt đầu sợ hãi: “Chú, cháu làm sai gì rồi à?”
Thiệu Lương Vỹ ngẩn ra, vội vàng điều chỉnh biểu cảm: “Không có, cháu không làm gì sai cả, bé con.”
“Nói chú nghe, có ai biết cháu giỏi học thuộc như vậy không?”
Cô bé ngẫm nghĩ, gật đầu: “Chỉ có mẹ Lư biết, nhưng mẹ Lư, bà ấy... đã lên thiên đường rồi.”
“Mẹ Lư là ai?”
“Là mẹ Lư ở cô nhi viện, ai cũng gọi bà ấy như thế. Về sau bà ấy đổ bệnh rồi qua đời. Một người tên chú Ngô đến chăm sóc tụi cháu, nhưng chú Ngô khác mẹ Lư. Ông ấy không cho tụi cháu ăn cơm no, còn thường xuyên đánh tụi cháu.”
“Gì cơ? Hắn đánh các cháu?!” Thiệu Lương Vỹ lập tức nổi giận: “Hắn dám đối xử với các cháu như vậy hả? Tức chết chú rồi, cháu biết hắn ở đâu không? Chú đi trút giận cho tụi cháu.”
Cô bé lắc đầu: “Ngày đó trên núi mưa to, cô nhi viện sụp, có hai em trai không trốn được, ông ấy bỏ đi rồi, không thấy nữa.”
“Vậy các bạn nhỏ khác thì sao? Chú nhớ còn hai người lớn nữa mà? Họ đâu rồi?”
“Lúc có người đến nhận nuôi tụi cháu, cháu đã né đi. Cháu muốn nhường em trai em gái tìm được nhà trước, cháu có bản lĩnh hơn các em ấy, biết chăm sóc mình. Thế nên những em trai em gái đã được nhận nuôi rồi. Về sau có một ngày cháu nghe thấy dì Chu và dì La bảo ngoại hình của cháu đẹp nhất, muốn đưa cháu vào thành phố tìm nhà có tiền rồi bán cháu. Cháu bỏ chạy, họ không tìm được cháu nên đã rời đi.”
Thiệu Lương Vỹ nghe xong, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Nơi xa xôi hẻo lánh thế này, có thể có một cô nhi viện đã không dễ dàng. Dù sao điều kiện có tốt đến đâu thì cũng không khá hơn bao nhiêu.
Làm cảnh sát nhiều năm, anh đã chứng kiến đủ nhân cách trong con người. Bù bề ngoài có bình thường cỡ nào, một người cũng có thể cất giấu một mặt tối tăm trong lòng mà kể cả chính họ cũng không nhận ra. Ví dụ như trong viện dưỡng lão có kẻ ngược đãi người già, trong những giáo viên có tên ấu dâm, một đôi vợ chồng bình thường rất thắm thiết cũng có thể trở thành hung thủ giết đối phương vào một ngày nào đó.
Cô bé này, khi còn nhỏ, vào độ tuổi ngây thơ trong sáng nhất, đã trải qua biết bao thăng trầm. Thiệu Lương Vỹ càng thêm kiên định với suy nghĩ mình, nhất định phải tìm một chốn về tốt nhất cho cô bé.
Trước tiên, anh tìm chuyên gia tiến hành kiểm tra toàn diện cho cô bé. Kết quả cuối cùng, cơ thể đứa bé không có vấn đề gì, nhưng IQ cao hơn hẳn những đứa trẻ bình thường. Hơn nữa, trí nhớ đáng sợ kia của cô bé, cũng không phải trí nhớ tốt đơn thuần, mà đây là chứng Hyperthymesia.
Ban đầu anh không hiểu ý nghĩa của chứng này. Sau khi nghe chuyên gia giải thích thì mới rõ. Đây là một hiện tượng Y học rất hiếm gặp, não bộ của cô bé có hệ thống ghi nhớ tự động. Người mắc Hyperthymesia không có khả năng quên, có thể ghi nhớ tường tận toàn bộ chuyện quá khứ của mình, thậm chí có thể ghi nhớ cụ thể đến từng chi tiết.
Điều này cũng đồng nghĩa, bắt đầu từ giây phút cô bé có trí nhớ, cô bé cũng sẽ mất đi khả năng lãng quên, cô bé sẽ nhớ đầy đủ tất cả mọi chuyện.
Có lẽ có người sẽ nghĩ đây là siêu năng lực.
Nhưng Thiệu Lương Vỹ vừa nghe đã cảm thấy, ắt hẳn đối với cô bé, việc này cũng không phải siêu năng lực gì, mà là một gánh nặng trá hình. Vì điều này chứng tỏ, về sau chỉ cần cô bé trải qua một vài chuyện không tốt, thậm chí kinh qua một ít tổn thương quá khứ nghiêm trọng, toàn bộ ký ức tồi tệ đó sẽ tái hiện không ngừng trong đầu cô bé. Từng giây từng phút trong tương lai, khi cô bé hồi tưởng, chuyện sẽ như mới xảy ra một giây trước, nỗi đau cũng trở nên sống động hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tiểu Nhu, hứa với chú, sau này không được kể cho ai nghe về khả năng vừa nhìn đã nhớ của cháu, biết chưa?”
“Dạ, cháu nhớ rồi.”
Thiệu Lương Vỹ ngắm đôi mắt ngây thơ xinh đẹp của cô bé, thầm cảm thán, nói: “Cháu đấy, nhóc con này, tại sao lần đầu tiên gặp mặt đã đi theo chú thế? Không sợ chú là người xấu à?”
“Cháu đã từng nhìn đôi mắt của những người lớn muốn lừa cháu. Chú không giống vậy, chú khác họ. Cháu muốn đặt niềm tin thử một lần.” Cô bé nở nụ cười rạng rỡ: “Chú xem, cháu vẫn rất may mắn nhỉ, cháu gặp người tốt rồi.”
Thiệu Lương Vỹ cười cười, rồi giả vờ nghiêm túc: “Lần này may thôi, nhưng về sau không thể đi theo người lớn không rõ lai lịch, phải giữ cảnh giác, biết không?”
“Dạ, biết.”
“Vậy nếu gặp phải người xấu thật, Tiểu Nhu biết nên làm thế nào không?”
“Đánh!” Cô bé kiên định đáp: “Đánh không lại thì bỏ chạy.”
Thiệu Lương Vỹ đỡ trán, xem ra cô bé đọc quá nhiều truyện rồi: “Đánh thì thôi, chạy thì được, sau này nếu gặp người xấu, nhất định phải trốn, nhớ kỹ nhé?”
Cô bé lưỡng lự một chốc, cuối cùng vẫn nghe lời gật đầu: “Dạ, nhớ kỹ rồi.”
“Ngoan.” Thiệu Lương Vỹ xoa đầu cô bé.
Anh cứ nghĩ cô bé sẽ nghe lời, quả thực cô bé rất nghe lời anh. Khoảng thời gian họ chung sống, anh đã thật lòng chăm sóc cô bé như con gái, cô bé cũng giống một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu. Nhưng anh tuyệt nhiên không ngờ, trên con đường về sau sẽ có một ngày cô bé không nghe theo lời dặn này của anh.
Gặp người xấu, bỏ chạy.
Một ngày nọ trong tương lai, cô đã thất hứa, không làm theo những gì mình vốn đồng ý với anh trước đây. Khi đương đầu với kẻ xấu, cô không hề chạy trốn mà đã dũng cảm đối mặt. Cô dùng bản lĩnh của chính mình liều mạng chiến đấu với cái ác. Tới một ngày, cuối cùng cô cũng gặp được người kề vai sát cánh cùng cô, người đó cũng có thể bảo vệ cô.
Còn điều Thiệu Lương Vỹ hối hận nhất đời này, là đã gửi cô cho cha mẹ nuôi.
Cặp vợ chồng kia, anh đã kiểm tra cực kỳ kỹ lưỡng. Chồng giảng viên đại học, vợ giáo viên mầm non. Vợ chồng mặn nồng, tính cách hiền lành, chẳng qua một trong hai người bị vô sinh. Họ vẫn luôn muốn có một cô con gái đáng yêu. Tuy lúc ấy Tiểu Nhu đã sắp chín tuổi, nhưng cô nhanh nhạy xinh xắn vẫn khiến vợ chồng hai người vừa gặp đã quý mến.
Vì biết điểm đặc biệt của cô bé nên Thiệu Lương Vỹ đã suy tính rất lâu. Rốt cuộc anh cũng quyết định để đôi vợ chồng đó nhận nuôi Tiểu Nhu. Dù sao họ cũng thuộc tầng lớp tri thức, sống tốt bụng tử tế, chắc hẳn sẽ giúp đỡ nhiều cho con đường trưởng thành của Tiểu Nhu.
Anh từng hỏi cô bé, có bằng lòng nhận đôi vợ chồng kia làm bố mẹ không.
Cô bé dứt khoát đồng ý.
Bấy giờ, Thiệu Lương Vỹ còn tưởng cô bé thật sự thích cặp vợ chồng kia, cũng khao khát một gia đình trọn vẹn. Đến tận sau này gia đình đó gặp biến cố, anh mới giật mình hiểu ra.
Hôm ấy, khi anh đưa cô bé đến nhà cặp vợ chồng, ánh mắt của cô bé đã cô đơn xiết bao.
Hóa ra, cô bé sợ mang đến phiền phức cho anh. Cô biết anh không thể chăm sóc mình cả đời, cũng không tiện làm bố đơn thân.
________________________
Lúc cặp vợ chồng kia gặp chuyện, Thiệu Lương Vỹ vội vàng lái một mạch không ngừng nghỉ từ thành phố khác trở về tìm cô.
Diệp Tiểu Nhu, đúng vậy, cô vẫn nhớ họ thật của mình. Ông luôn cảm thấy cô nhớ rõ bố mẹ đẻ của mình, nhưng vẫn không đề cập tới. Có lẽ, đó mới là một đoạn hồi ức cô che giấu sâu nhất trong tiềm thức và không thể đụng vào.
Giây phút Thiệu Lương Vỹ tìm thấy cô trong sân bệnh viện, ông trở nên hoảng hốt, như thể mình lại gặp đứa bé lang thang ngồi xổm ở ven đường, không còn ai để dựa vào kia.
“Tiểu Nhu...”
Khoảnh khắc nghe giọng ông, cô ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng.
Cô mấp máy môi, dường như muốn mỉm cười với ông, nhưng cuối cùng vẫn không cười nổi: “Chú... hình như cháu... làm sai rồi.”
Thiệu Lương Vỹ đau lòng, nỗi ân hận khó tả tràn ngập tâm trí ông: “Không, Tiểu Nhu, không phải lỗi cháu, họ xảy ra chuyện không hề liên quan đến cháu.”
“Tại cháu... tại cháu nên họ mới cãi nhau, khiến dì mắc bệnh rồi bất cẩn lái xe đâm bố Văn Cảnh...” Nói tới đây, cô òa khóc, tiếng khóc tan nát cõi lòng, cô đập ngực mình liên hồi. Dẫu Thiệu Lương Vỹ đã cố gắng cản lại, cũng không tài nào ngăn cô tổn thương bản thân. Cô đã hoàn toàn gục ngã, cô dồn hết trách nhiệm về cái chết ngoài ý muốn của Văn Cảnh lên người mình.
Sau này ông mới biết, từ lâu người phụ nữ kia đã mắc bệnh trầm cảm lo âu nghiêm trọng vì không thể sinh con. Rồi không rõ tại sao, bà ấy đột nhiên trở nên rất thù địch với Tiểu Nhu. Ắt hẳn do thấy chồng mình yêu thương con gái nuôi quá mức. Không chỉ một lần bà ấy âm thầm có hành vi bạo lực với Diệp Tiểu Nhu. Trong một lần cãi nhau với Văn Cảnh, bà ấy đã đánh mất lý trí lái xe đâm chết chồng, thậm chí còn đổ hết mọi chuyện lên đầu Diệp Tiểu Nhu.
Tiếp đó, bà ấy bị đưa đến bệnh viện tâm thần để điều trị. Diệp Tiểu Nhu bỏ ngoài tai tất cả lời khuyên của ông, dứt khoát kiên quyết cũng vào bệnh viện kia.
Cô muốn chăm sóc mẹ nuôi, dù mẹ nuôi đã coi cô thành kẻ thù.
Nhiều lần Thiệu Lương Vỹ tới bệnh viện muốn đưa cô đi, nhưng cô chỉ thản nhiên nói: “Không cần lo cho cháu. Chú, chú biết mà, cháu mắc bệnh, cháu ở với bà ấy trong này cũng tốt.”
Ông khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã mắng. Về sau nghe bác sĩ nói, Diệp Tiểu Nhu cũng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương rất nặng, ông bất lực, đành thỉnh thoảng tới thăm cô.
Nửa năm sau, bệnh tình của người phụ nữ kia chuyển biến tốt đẹp, bà ấy bắt đầu chủ động thân thiết hơn với Diệp Tiểu Nhu, gọi cô là con gái.
Mọi người đều cho rằng bệnh của bà ấy đã được cải thiện, thế nên lúc xảy ra chuyện, chẳng ai ngờ được, bệnh tình biến chuyển tốt chỉ là giả vờ.
Lúc hay tin Diệp Tiểu Nhu suýt bị người phụ nữ kia bóp chết, Thiệu Lương Vỹ quả thực vừa căm phẫn vừa đau lòng. Ông căm phẫn chính mình, rồi đau lòng cho cô bé ngốc Tiểu Nhu.
Trong phòng bệnh, bà ấy vẫn đang thét chói tai trong khổ sở: “Mày nên chết đi!! Mày là kẻ giết người, tại sao mày không vào tù! Mày là kẻ giết người, chính mày đã hủy hoại gia đình tao!!!”
Ông thấy trên cổ, trên cánh tay cô đầy vết thương vì bị tấn công.
Khoảnh khắc ấy ông đã nhận ra, tất cả những ký ức đau khổ này, sẽ theo ông cả đời.
Và rồi, mấy tháng sau, Diệp Tiểu Nhu tự đưa mình vào tù.
Đứa trẻ thông minh như thế, từng âm thầm giúp ông nghiên cứu vô số vụ án hình sự, phân tích nhiều hung thủ thực sự như thế. Nhưng cô lại tự đưa mình vào tù chỉ vì một vụ án làm người khác bị thương đơn giản, thậm chí cô còn không hề bào chữa cho bản thân.
Cô chỉ nói một câu: “Phải, tôi là một trong những người đả thương người khác.”
Còn mấy thanh niên thật sự làm người khác bị thương thì rõ ràng hơi kinh ngạc, nhưng cũng tỏ thái độ vui sướng hả hê. Thậm chí ông còn nghe thấy một thiếu niên mười sáu bảy tuổi mỉa mai cô một câu ngu ngốc. Ông tức giận đến mức xém nữa lật bàn.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu đã dùng ánh mắt ngăn cản ông.
“Chú, cháu biết chú xót cháu, nhưng đây là quyết định của cháu.” Cô nói: “Cháu muốn khép mình một thời gian, nhà tù là nơi thích hợp nhất. Chú yên tâm, chờ Tô Bối tỉnh dậy, cậu ấy nhất định sẽ giúp cháu lật lại bản án. Đến lúc đó cháu ra tù, sẽ tới nhận lỗi với chú.”
Ông nào cần cô nhận lỗi?
Người thực sự cần nhận lỗi, là ông mới đúng.
Ông đã hối hận không biết bao nhiêu lần. Nếu lúc ấy ông không đưa cô đến nhà đôi vợ chồng kia, tất cả những cớ sự sau này sẽ không phát sinh. Nhưng dẫu có canh cánh đau đáu thế nào, ông cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.
Đứa trẻ này quá khổ rồi, từ nhỏ đến lớn, những ngày tháng tốt đẹp cô trải qua thật sự ít ỏi tới đáng thương, hoàn toàn không đáng kể.
Vốn dĩ ông cho rằng dẫn cô rời khỏi chân núi kia, cô có thể sống một cuộc đời yên bình như bao cô gái bình thường khác. Nhưng ông không hề ngờ rằng, ông đã tự tay đẩy cô đến chốn vực thẳm, rồi tận mắt chứng kiến cô đi từng bước tới gần vực sâu hơn.
Ông bất lực.
Song, ông có thể làm gì đây? Trên thế gian này, liệu có ai có thể kéo đứa trẻ tội nghiệp này thoát khỏi bóng tối không?
Nhiều năm sau, khi Thiệu Lương Vỹ đứng ngây người dưới ánh mặt trời, chợt nghe thấy Diệp Tiểu Nhu kế bên nhẹ giọng nói: “Chú Thiệu, cảm ơn chú.”
“... Cảm ơn gì chứ.”
“Cảm ơn chú đã đưa cháu đến bên cạnh A Viêm.” Cô cười: “Cháu biết khi cháu ra tù, chú đã sắp xếp hết mọi thứ cho cháu. Nếu không thì với tính cách của anh ấy, sao có thể đồng ý cho cháu ở lại dễ dàng như thế. Chú thừa nhận đi, lúc ấy chắc chắn hai người đã thương lượng xong rồi, đúng không?”
“Chú làm sai nhiều như vậy, cũng phải có một lần gặp may mắn chứ...” Thiệu Lương Vỹ cười khổ lắc đầu: “Nhưng có một điều cháu đã đoán đúng. Vụ án khiến cháu vào tù năm xưa, cậu ấy đã báo chú từ lâu, trong đó có một người vô tội. Chú biết là cháu, nhưng đành vờ như không để ý tới lời cậu ấy. Có lẽ cậu ấy nhận cháu cũng vì chuyện này. Nhưng A Viêm ấy à, chẳng ai có thể nhìn thấu cậu ấy, lúc đó rốt cuộc cậu ấy biết được bao nhiêu, chỉ mình cậu ấy biết.”
“Dạ, cháu biết rồi.” Cô để miếng táo đã cắt xong vào tay ông, mỉm cười: “Do đó nói về vận may, cháu vẫn may mắn nhất đấy.”
Thiệu Lương Vỹ ngắm nụ cười rực rỡ tựa ánh dương của cô, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.
May mắn xiết bao... May mắn tất cả cực khổ đã chấm dứt. Trên con đường đời sau này, cô có thể tận hưởng hằng hà sa số kỷ niệm đẹp đẽ rồi...