Vệ Tử nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, không nén được trợn trừng mắt lên: “Nhiệm Nam Hoa, sao anh lại ở đây?”. Đây là trung tâm huấn luyện nội bộ, người ngoài như anh ta sao có thể vào được?
“Chuyện này đợi khi có thời gian sẽ giải thích rõ ràng với cô. Bây giờ tôi hỏi cô, liệu có thể mời cô một điệu nhảy được không?” Xem ra sự kiên nhẫn của công tử mặt lạnh rất có giới hạn. Thế mà còn giả vờ lịch lãm! Thấy chưa, mới chỉ nói vài câu thôi đã lộ nguyên hình rồi, có điều so với việc giẫm lên chân chủ nhiệm Cát thì Vệ Tử thích giẫm lên chân Nhiệm Nam Hoa hơn, trước tiên hãy luyện tay cùng anh ta đã, à không, là luyện chân, cũng thú vị đấy chứ.
Vệ Tử gật đầu, rồi học theo những người khác, cô chìa tay ra, Nhiệm Nam Hoa nắm lấy rồi dìu cô ra sàn nhảy.
Trừ Trác Bằng Phi, chưa khi nào Vệ Tử ở gần một người con trai như thế, chỉ cần hơi ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh ta và cả bàn tay đang đỡ lấy eo của cô nữa, tuy rất đúng cách, nhưng Vệ Tử vẫn cảm thấy ngượng. “Cái điệu ballroom dancing này rõ ràng là thứ phát minh ra để đàn ông được công khai sàm sỡ phụ nữ”, không biết Vệ Tử đã nghe thấy câu nói này ở đâu, rồi lại nhớ đến lời tuyên bố sẽ theo đuổi mình của Nhiệm Nam Hoa tối hôm ấy, cô cảm thấy rất căng thẳng, không lâu sau đã vã cả mồ hôi.
Vệ Tử vốn không thuộc các bước nhảy nên dồn mọi chú ý vào bước chân, nhưng chân cô cứ bước loạn cả lên, hoàn toàn chẳng theo nhịp, vì vậy chỉ một lúc sau đã giẫm lên chân của Nhiệm Nam Hoa. Tuy nhiên, cô vẫn là một đứa bé ngoan, mặc dù trong lòng tức giận, đã nhủ thầm sẽ giẫm vào chân anh ta, nhưng đến khi sự việc thực sự xảy ra lại rất áy náy.
Không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Nhiệm Nam Hoa, Vệ Tử nói trong khi mắt vẫn dán vào chiếc khuy cổ trên sơ mi của anh ta: “Hay là thôi vậy, tôi không biết nhảy đâu.”
“Thế thì càng hay, để tôi dạy cô.” Nhiệm Nam Hoa vừa dứt lời, lập tức lại bị giẫm thêm một cái đau điếng, anh ta nhăn mặt, nói: “Cô cứ xoay theo tay tôi là được, đừng có cấu tôi mãi như vậy, được không?”
Nhưng vẫn thấy Nhiệm Nam Hoa không hề có ý định buông tay ra, Vệ Tử cũng không tiện vùng ra một cách dứt khoát, vì thế đành tiếp tục nhảy, trong bụng thấy hối hận vì đã thay đôi giày cao gót ra, nếu không nhất định phải giẫm cho anh ta kêu bố kêu mẹ không dám khoe tài mới thôi.
Một khi từ bỏ ý định chạy trốn, tiếp tục an phận nhảy, Vệ Tử càng chuyên tâm hơn, cho đến khi bản nhạc kết thúc, cô gần như theo được bước chân của bạn nhảy.
Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc ra về, Vệ Tử định vùng ra khỏi bàn tay của Nhiệm Nam Hoa nhưng không được mà sau đó còn bị đưa đến trước mặt chủ nhiệm Cát. “Chú Cát, cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây, ở đây quả nhiên vừa náo nhiệt lại còn rất vui.”
Chủ nhiệm chính trị Cát Minh Thăng mỉm cười, gật đầu: “Thì ra cháu quen với đồng chí nhỏ này của chúng tôi à?”
Nhiệm Nam Hoa gật đầu: “Chúng cháu là bạn đại học.”
Cát Minh Thăng cười khà khà, nói: “Thế thì may rồi, chú đang lo cháu sẽ cảm thấy cô đơn khi ở đây, chờ lát nữa mời cô ấy đi ăn cơm cùng chúng ta.”
Nghe nói vậy, nhưng mãi cho tới khi dạ tiệc bắt đầu, Vệ Tử mới hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó.
Các nhân viên trong nhà ăn sắp xếp các bàn rất gọn gàng, phía trên bàn phủ khăn trải bàn trắng, để những bộ đồ ăn rất sạch sẽ cùng với đủ loại nước ngọt và hoa quả, xem ra họ đã bỏ khá nhiều công sức cho đêm Trung thu. Sau khi kết thúc vũ hội, các học viên tốp năm tốp ba tìm chỗ, ngồi xuống trong nhà ăn, Vệ Tử nhìn thấy Cao Đình Đình, cô đang định đi về phía đó thì bị Nhiệm Nam Hoa kéo lại: “Không nghe lãnh đạo của cô nói à? Chúng ta ngồi bên trong.”
Ngồi bên trong là ý gì? Đó là ý nghĩa trên mặt chữ, còn thực ra đó là căn phòng dành riêng cho khách quý.
Cát Minh Thăng ngồi ở giữa, Nhiệm Nam Hoa được xếp ngồi bên trái, còn Vệ Tử thì bị kéo xuống ngồi cạnh Nhiệm Nam Hoa, phía bên kia là một người nào đó được Lưu Bân giới thiệu là lãnh đạo X, còn Lưu Bân ngồi ở chỗ gần cửa nhất để tiện gọi phục vụ.
Cảm giác thấy ánh mắt Lưu Bân thỉnh thoảng liếc qua với vẻ thăm dò, Vệ Tử càng cảm thấy như ngồi trên đống lửa, trong bụng thầm chửi Nhiệm Nam Hoa tới cả trăm lần, anh ta cô đơn, liệu có cô đơn bằng cô không? Cả bàn trừ Lưu Bân nhìn cô mà thấy chướng mắt, thì bên cạnh có cả một đụn cát, còn lại là người hay quỷ, cô không thể nào biết được. Không biết cô đã gây ra tội gì? Dù có nói rằng cô không tới để ăn tối thì ông trời cũng không nên sắp đặt cho cô vào một hoàn cảnh mà không thể nuốt trôi như thế này chứ - lãng phí đồ ăn là một tội lớn.
Điều duy nhất Vệ Tử có thể làm là ngồi ngây người ra, nhìn thẳng về phía trước.
“Vệ Tử, đúng không nhỉ, có uống được thứ này không? Thế thì không cần phải bảo phục vụ mang rượu vang lên nữa nhé.” Vị lãnh đạo X ngồi bên trái đột nhiên lên tiếng, khiến Vệ Tử giật nảy mình, nhận ra rằng từ nãy đến giờ thứ mà cô đang ngây người quan sát đó chính là loại rượu Mao Đài năm mươi sáu độ.
“Dạ, không…” Vệ Tử mở miệng đang định giải thích thì chiếc cốc trước mặt đã được rót đầy rượu, vị lãnh đạo ấy cười ha hả, nói: “Tuổi trẻ thì phải rèn luyện nhiều hơn, rèn luyện với loại màu trắng thì sau này sẽ không sợ loại có màu nữa.”
Vệ Tử ngẩng đầu lên không biết phải làm gì, nhìn thấy Lưu Bân đang đưa mắt ra hiệu, đành đau khổ nhìn vào chiếc cốc thủy tinh đang tỏa ra mùi rượu thơm nồng trước mặt mà không dám nhiều lời.
Lén đưa mắt sang nhìn Nhiệm Nam Hoa thì thấy anh ta ung dung gọi người phục vụ đến, rồi mở một chai nước hoa quả rót đầy vào cốc mình, giải thích: “Cháu lái xe, không được uống rượu.”
Hai mắt Vệ Tử sáng bừng lên: Như thế cũng được ư? Liệu cô có thể nói rằng mình cũng lái xe không nhỉ? Nghĩ xong, cô thầm cho mình một cái tát - phòng ở của cô ở ngay sau nhà ăn, lái xe đi đâu chứ?
Tiếp sau lời mở đầu của Cát Minh Thăng thì đến thủ tục chúc rượu, mọi người đều nâng cốc chúc Trung thu. Khi Vệ Tử đứng lên theo mới phát hiện ra trong tay mình đang cầm chiếc cốc đựng nước hoa quả, còn chiếc cốc đựng đầy rượu trắng đã được đẩy sang bên từ lúc nào.
Nhìn thấy mọi người đang chăm chú nghe Cát Minh Thăng nói, không ai để ý đến mình, Vệ Tử mừng thầm quyết định bớt chửi rủa Nhiệm Nam Hoa đi mấy lần.
Dạ tiệc đêm Trung thu rất thịnh soạn, chỉ nhìn không thôi cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ rãi, chờ đến khi mọi người cầm đũa lên, Vệ Tử mới thận trọng gắp cho mình một chút thức ăn từ đĩa bên cạnh. Khi đưa thức ăn lên miệng, Vệ Tử mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, trời, có lẽ đây là tài nghệ của đầu bếp nhà ăn! Còn những món ăn mà cô và mọi người ăn ngày thường không lẽ là tác phẩm của người đang học việc?
Hơn nữa, những chuyện bọn họ nói với nhau cô có nghe cũng không hiểu, vì vậy Vệ Tử cố làm cho sự tồn tại của mình ở mức thấp nhất, cúi đầu chăm chú vào việc thưởng thức các món ăn.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, vì cô ngồi cạnh Nhiệm Nam Hoa - một người mà cảm giác về sự tồn tại không thể nào hạ thấp đi được.
“Tiểu Nhiệm hiện đang là luật sư, chuyên xử lý các vụ án kinh tế, tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có tiếng tăm trong nghề.” Cát Minh Thăng giới thiệu với mọi người, “Nếu nói tướng môn hổ tử[1] thì có vẻ không hợp lắm, vì nó theo đuổi một ngành mà chẳng có chút liên quan nào đến truyền thống của gia tộc.”
[1] Tướng môn hổ tử: Thành ngữ ý chỉ bố mẹ có tài năng thì con cháu cũng vượt trội tài giỏi.
Thế là lập tức rộ lên những tiếng tấm tắc khen ngợi, Nhiệm Nam Hoa bỗng chốc trở thành nhân vật anh hùng duy nhất ở đó. Vệ Tử vẫn tiếp tục cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: Không biết mấy chiếc xe nhìn bóng lộn của anh ta phải xử mấy trăm vụ kiện mới mua được. Cô không cho rằng Nhiệm Nam Hoa có thể bình tĩnh từ tốn thảo luận về chuyện kiện tụng với người khác, mà khi không tranh luận được với người khác, chưa biết chừng sẽ trợn mắt quát tháo khiến người ta phải sợ, hoặc sai người đánh cho người ta một trận để uy hiếp không cho họ tranh cãi với mình cũng nên, đúng rồi, nhất định là như thế! Vệ Tử gật đầu khẳng định cho suy nghĩ của mình, nghe xem Cát Minh Thăng gọi anh ta như thế nào: “Tiểu Nhiệm” đọc chệch thì thành “tiểu nhân”[2]! Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy trong lòng rất khoái trí, bất giác khóe môi nhếch lên.
[2] Từ “Nhiệm” và từ “nhân” đồng âm là rén.
“Đồng chí Vệ Tử của chúng ta là bạn học cùng trường với Tiểu Nhiệm, chắc hẳn biết cậu ấy xuất sắc như thế nào, cô hãy nói cho chúng tôi biết, để tiện cho chúng tôi lấy đó làm tấm gương dạy bảo con cháu.” Một người trung niên đầu trọc lốc cười, nói, vì vừa rồi ông ta nhìn thấy Vệ Tử mỉm cười, gật đầu, nên nghĩ rằng hẳn cô rất quen với Nhiệm Nam Hoa.
“Sao ạ?” Vệ Tử lúc này như sực tỉnh trở về với hiện thực, nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đang nhìn mình bằng ánh mắt chờ đợi, luống cuống không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng rồi cô nhanh chóng hiểu ra rằng mọi người đang hỏi cô về “sự nghiệp vẻ vang” của Nhiệm Nam Hoa.
Cúi đầu khẽ ho một tiếng rồi Vệ Tử mới chậm rãi nói: “Vâng, anh ấy rất lợi hại, không chỉ các bạn học sợ anh ấy mà đến cả thầy giáo cũng sợ, thậm chí là…”
Vệ Tử nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa đưa tay ra với lấy cốc nước hoa quả trước mặt mình, đổi bằng cốc rượu trắng bèn cuống lên, vội đổi nửa câu phía sau thành: “thậm chí là con gái của hiệu trưởng… cũng thích anh ấy!” Nói rồi cô đưa tay ra giữ chặt lấy cốc nước hoa quả không chịu buông ra.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều không hiểu những lời chẳng đâu vào đâu của Vệ Tử là có ý gì, một lát sau, người có vẻ nhanh hiểu nhất mỉm cười giải thích: “Xem ra không chỉ học hành xuất sắc mà con người cũng rất tuyệt, đến cả thiên kim tiểu thư của hiệu trưởng cũng phải mê, ha ha…” Nghe nói vậy, những người khác cũng cười phụ họa theo, rồi người thì nói: “Có triển vọng”, người thì bảo: “Tuổi trẻ tài cao”, người thì cho rằng: “Đúng là rường cột của đất nước”.
Còn người được khen là “rường cột của đất nước” cũng không hề khách khí, đến cả một lời nói cho có vẻ khiêm tốn cũng không có, mà thản nhiên đón nhận tất cả những lời tâng bốc đó, trong đấy có cả những lời mà Vệ Tử nghe xong phải đỏ mặt thay anh ta.
Để tránh cho những lời đối thoại phía sau càng khiến người ta lãng phí thức ăn hơn, Vệ Tử quyết định tranh thủ thời gian làm no cái bụng. Đúng lúc cô đang nhìn vào món bào ngư mà người phục vụ vừa mang tới, chưa biết cách ăn như thế nào thì chợt nghe thấy ai đó nói một câu: “Trai tài, gái sắc”, khiến cho cô mất hết cả hứng thú với món đó.
Cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía người vừa ba hoa câu đó, ánh mắt của Vệ Tử hẳn là rất dữ dội, dữ dội tới mức người bị cô nhìn cũng cảm thấy lúng túng bèn cười ha hả, định tìm lời khác để lấp đi. Nhiệm Nam Hoa đột nhiên đứng dậy, trước tiên là cầm giấy ăn lau vệt thức ăn ở khóe miệng của Vệ Tử, sau đó cầm cốc lên, nói: “Không nghe thấy thầy Lưu giới thiệu lúc trước à? Đây là đàn anh của em đấy, cũng tốt nghiệp khoa tiếng Anh đại học Ngoại ngữ, không mau chúc một cốc đi, để sau này người ta còn giúp đỡ chứ.”
Vì động tác của Nhiệm Nam Hoa quá đột ngột, Vệ Tử bất ngờ được anh ta lau khóe miệng giúp, thậm chí cô vẫn còn cảm thấy ngón tay thô ráp của anh ta chạm vào má, mặt cô thoắt đỏ bừng. Đương lúc không biết nên làm thế nào, lại nghe nói cái người không biết nói năng kia là đàn anh cùng ngành với mình, trong lòng càng cảm thấy rối ren, đành ngây người cầm cốc lên cùng Nhiệm Nam Hoa chạm cốc với người kia.
Chạm cốc xong, thấy mọi người đều uống cạn một cách rất thoải mái, Vệ Tử cũng uống cạn chỗ chất lỏng trong cốc của mình.
“Vệ Tử, cô…” Nhìn thấy chiếc cốc trống không trong tay Vệ Tử và chỗ nước ngọt đầy ắp trên bàn, không chỉ Nhiệm Nam Hoa mà tất cả những người ngồi đó đều sửng sốt – cô đã uống một hơi cạn cốc rượu trắng, mà chỗ rượu ấy ít nhất cũng là ba mươi mililit.
Đến khi toàn bộ chỗ rượu ấy xuống đến ruột, Vệ Tử mới cảm thấy cổ họng đau rát, sau đó cô cũng ngạc nhiên trước những hành động của mình, mọi cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng đều gác sang một bên, bây giờ cô chỉ cảm thấy lo cho sức khỏe mà thôi.
Đã lớn thế này rồi mà cô cũng chỉ mới uống có một cốc rượu vào buổi gặp gỡ các bạn đại học năm thứ nhất, sau đó cô cảm thấy rượu là một thứ rất khó uống, và từ sau lần ấy cô không bao giờ động đến nó. Không ngờ, hôm nay lại uống dữ như vậy, vì đây là loại rượu trắng mạnh năm mươi sáu độ.
Vệ Tử ngây người ngồi im trên ghế, chờ đợi cơn nổi loạn hoặc choáng váng, nhưng một hồi lâu sau, ngoài chuyện dạ dày hơi nóng rát, thì không cảm thấy có bất cứ cảm giác khó chịu nào.
“Mau uống một chút canh đi, nếu không được thì nôn ra.” Nhiệm Nam Hoa có vẻ luống cuống, nói khẽ vào tai cô.
Trợn mắt lườm anh ta một cái với vẻ trách móc, Vệ Tử lắc đầu, nếu không phải vì hành động ấy của anh ta thì làm sao cô lại ngốc nghếch dốc vào họng mình chỗ rượu trắng ấy? Nôn ra ư? Nôn ra thế nào đây?
Một lát sau, thấy Vệ Tử vẫn không sao, Cát Minh Thăng cười nói: “Xem ra Vệ Tử bé nhỏ của chúng ta không uống thì thôi, một khi đã uống là làm cho người khác thấy nể, chà, thì ra đây là nữ anh hùng của tửu quốc! Nào, anh Trương, rót thêm cho cô ấy cốc nữa.”
“Có ngay.” Người ngồi bên trái Vệ Tử nghe nói vậy cười tít cả mắt, nhanh chóng rót đầy rượu vào chiếc cốc trống không.
“Thôi mà…” Vệ Tử xua cả hai tay, từ chối với vẻ mặt khổ sở, cảm giác dòng rượu mạnh đi qua cổ họng thực sự rất khó chịu, hơn nữa cô nghi ngờ rằng mình chưa bị say gục xuống vì khả năng phản xạ của mình kém hơn những người thông thường.
“Vệ Tử, vậy là không được rồi, sao cô lại nhất bên trọng nhất bên khinh như thế. Vừa rồi cô mới chúc đàn anh, không lẽ lại không chúc chủ nhiệm Cát?” Người họ Trương nói với vẻ mặt rất nghiêm chỉnh, thấy Nhiệm Nam Hoa đang định lên tiếng, bèn cướp lời, nói tiếp: “Ha ha, tôi biết là Nhiệm công tử thương hoa tiếc ngọc, nếu đồng chí Vệ Tử không biết uống thì chúng ta cũng không ép, nhưng bây giờ rõ ràng đã thấy đây là một kỳ tài thiên bẩm, làm sao công tử lại ngăn việc chúng ta phát hiện ra nhân tài như thế.” Tuy đó là những lời nói đùa, nhưng lại chân thật đáng tin, hơn nữa chặn luôn những lời mà Nhiệm Nam Hoa có thể nói.
Một là, với tư cách như của Vệ Tử, thì bất cứ người nào trong bàn tiệc cũng đều là người nâng đỡ cô. Hai là, Nhiệm Nam Hoa là khách, nên cũng không thể bênh vực quá mức cho đồng chí của người khác, vì thế không tiện lên tiếng mà chỉ biết ngước mắt nhìn Cát Minh Thăng ngồi hàng đầu.
Cát Minh Thăng cười ha ha, nói: “Cậu Trương thứ nào cũng tốt, chỉ có điều hễ uống rượu là mất hết kiểm soát. Vệ Tử cô cũng nên tỏ thiện ý một chút, tôi thì không sao, hôm nay đón tết Trung thu, hãy nể mặt anh Trương chút đi.”
Vệ Tử không biết làm thế nào, đành nâng cốc lên chúc người họ Trương kia, không ngờ đối phương giấu cốc đi, nói: “Như vậy không được, sao lại có thể bắt đầu từ tôi, trong tất cả những người ở đây, tôi không phải là người nhiều tuổi nhất, về cấp bậc cũng không phải là cao nhất, nếu muốn chúc thì phải lần lượt từng người một.” Nói rồi ra hiệu cho Vệ Tử rằng phải chúc Cát Minh Thăng trước.
Vòng quanh cả bàn, tuy mọi người đều nói rằng Vệ Tử “tùy ý, uống được đến đâu thì uống”, nhưng vì đông người, tổng cộng Vệ Tử cũng phải uống hết cả một cốc.
Cuối cùng đến chỗ người họ Trương, anh ta lần lượt rót đầy hai cốc rượu cho mình và Vệ Tử xong, nói: “Cạn chén!”, rồi ngửa cổ dốc cạn cốc rượu.
Anh ta là lãnh đạo, lại là thủ trưởng, theo lý mà nói thì anh ta không nên uống cạn trước, uống cạn trước là thể hiện lòng kính trọng. Vì thế, việc anh ta uống cạn trước, nếu không nói rõ một cách đặc biệt, thì người được chúc trước là Vệ Tử không thể không uống cạn theo anh ta được.
Sau khi uống hết một vòng, mặt Vệ Tử đã đỏ bừng, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, thấy đối phương đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực và không có ý khách khí ngăn lại, ngoài Nhiệm Nam Hoa đang chau mày ra, còn tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi và hiếu kỳ, Vệ Tử biết rằng cô khó mà trốn tránh được.
Nhìn cốc rượu đầy trong tay, Vệ Tử nuốt nước bọt một cái, rồi từ từ đưa cốc rượu lên kề vào môi. Đúng lúc ấy có một bàn tay chặn ngang lấy.
“Để cháu uống giúp cô ấy cốc này.” Nhiệm Nam Hoa đột nhiên đứng dậy.
Vệ Tử nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên: “Chẳng phải anh còn phải lái xe hay sao?”.
Nhiệm Nam Hoa không để ý đến lời cô, nhanh chóng chìa tay ra định giằng lấy cốc rượu, không ngờ Vệ Tử đưa cốc rượu sang bên cạnh sườn, nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Anh định lái xe sau khi uống rượu à? Như thế đâu có được, hơn nữa, đây là cốc rượu tôi chúc mọi người, làm sao có thể để anh uống thay được.”
Người họ Trương nghe nói vậy bèn tiếp lời: “Đúng thế, nếu Tiểu Nhiệm muốn uống thì hãy chờ sau đã, tôi sẽ uống với cậu.”
Vệ Tử quay lại nhìn mọi người một cái, rồi ngửa cổ dốc cạn cốc rượu.
Khi đáy chiếc cốc dốc ngược hẳn lên, đầu tiên là Cát Minh Thăng, sau đó đến tất cả mọi người trong bàn đều vỗ tay, Cát Minh Thăng cười, nói: “Bê con không sợ hổ, được lắm, cục Chính trị của chúng ta có thêm một nữ tướng rồi.”
Vệ Tử ngẩng đầu lên nhìn mọi người rồi cười cũng không nói gì thêm, bắt đầu chú ý vào việc ăn uống. Một lát sau cô cảm thấy muốn đi vệ sinh, đẩy ghế định đứng lên đi ra ngoài, đúng lúc đó một cảm giác choáng váng ập đến, chân nhẹ bẫng như đi trên mây, chết rồi, cô không đứng vững được nữa!
Phản xạ của cô quả nhiên tương đối chậm - đó là ý thức sau cùng trước khi đổ gục xuống của Vệ Tử.
Chương 25
Khi khôi phục lại ý thức, vì không gian và thời gian thay đổi quá nhiều nên Vệ Tử chớp mắt một hồi lâu cũng không dám nói lời nào. Ký ức gần nhất của cô đó là trong phòng VIP của trung tâm tập huấn, xung quanh cô là Nhiệm Nam Hoa và các vị lãnh đạo của đơn vị.
Còn bây giờ, cô đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, nhìn xung quanh thì hình như là phòng bệnh, người bên cạnh cô lúc này là mẹ cô, còn có cả Thời Viễn nữa. Thời Viễn, sao anh lại ở đây nhỉ?
Hà Linh Tố thấy con gái đã tỉnh, vội lên tiếng trách mắng với vẻ mặt lo lắng: “Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi à. Con lớn bằng từng này mà sao không biết thế nào là phải hả, từ trước đến giờ con có biết uống rượu đâu, lại dám uống một lúc hết nhiều rượu mạnh như thế?”.
Vệ Tử định ngồi dậy, nhưng thấy đầu vẫn choáng váng nên lại nằm xuống, cãi lại với vẻ yếu ớt: “Chẳng qua con cũng vì bị ép đấy chứ”. Nhiệm Nam Hoa không biết đi đâu rồi? Không lẽ tố cáo xong không dám ở lại nữa?
“Bị ép, con không uống, chẳng lẽ người ta giữ cổ con rồi đổ vào chắc?” Nói xong, Hà Linh Tố mới nhận ra là mình hơi to tiếng, vội nhìn sang Thời Viễn bên cạnh, giọng nói có phần dịu xuống còn mang theo chút xấu hổ: “Cậu Thời, xin lỗi vì đã để cậu phải chứng kiến cảnh này.”
Thời Viễn vội nói: “Cô lại khách sáo rồi, cô cứ gọi cháu Thời Viễn là được rồi. Có nên kiểm tra xem Vệ Tử có vấn đề gì không ạ?”.
“Không sao đâu, nó chỉ đơn thuần là bị say rượu thôi, vừa rồi mới rửa ruột nữa, không có vấn đề gì lớn đâu.” Hà Linh Tố lắc đầu, nhìn vẻ mặt xanh xao nhợt nhạt của Vệ Tử lại thấy tức giận: “Lần sau còn dám gây chuyện nữa, mẹ sẽ để mặc cho con bị trúng độc rượu đấy!”
Vệ Tử nghĩ thầm trong bụng, sao mà khó chịu thế, miệng cứ đắng ngắt, hóa ra mới rửa ruột, lần này lỗ to rồi, mấy con bào ngư lúc trước cố gắng ăn vào thế là không giữ được, chẳng qua chỉ qua cơn đã miệng mà thôi. Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ bé của cô xịu hẳn xuống, rồi lại nghĩ, lý do để cô phải uống rượu suy cho cùng là tại Nhiệm Nam Hoa, vì thế cô hỏi với giọng phẫn nộ: “Nhiệm Nam Hoa đâu?”.
Hà Linh Tố lườm cô một cái, “Là cậu thanh niên đưa con về ấy à? Con hỏi mà không biết ngượng à, con nôn hết ra người cậu ấy, làm bẩn cả chiếc xe của cậu ấy nữa, nên bây giờ có lẽ là người ta đang rửa xe, thay quần áo rồi.”
Nhìn thấy Vệ Tử trợn mắt há miệng không nói thành lời, Thời Viễn vội cười, nói: “Cô nói cũng hơi quá một chút, thực ra vì đã khuya nên anh ấy phải về. Bây giờ cũng muộn rồi, cô cứ nghỉ trước đi, đêm nay cháu phải làm báo cáo ở phòng bên nên không ngủ sớm được, nếu Vệ Tử cần gì cháu sẽ giúp cô ấy.”
Hà Linh Tố đáp với vẻ lịch sự: “Làm thế sao được, hôm nay viện trưởng Đồng đã không lấy tiền thuốc men, tiền giường nằm của Vệ Tử, tôi cũng áy náy lắm rồi, sao còn dám làm phiền hơn nữa. Vả lại, trong này có hai chiếc giường, đêm nay tôi sẽ nghỉ lại đây, cậu cứ làm việc của mình đi.”
Thời Viễn gật đầu, ngừng một lát mỉm cười đáp: “Như thế cũng được, cần giúp đỡ gì cô cứ gọi cháu, đừng ngại.”
Sau khi Thời Viễn đi khỏi, Vệ Tử co mình lại trong chăn, đôi mắt to nhìn về phía mẹ lộ rõ vẻ sợ sệt, Hà Linh Tố vừa giận dữ vừa buồn cười, nói: “Con còn biết sợ à? Biết sợ mà dám làm ra cái chuyện hoang đường như thế. Một đứa con gái, đêm hôm uống rượu rồi để cho một thằng con trai đem đến bệnh viện, chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa!”. Tuy là những lời trách mắng nhưng không dữ dằn như lúc trước, mà phần nhiều chứa đựng sự lo lắng xót xa.
Nói xong, Hà Linh Tố đưa bát cháo mà theo cảm giác của bàn tay đã ở nhiệt độ thích hợp đến, nói: “Dạ dày trống không lâu rồi, mau ăn chút cháo đi.”
Biết rằng mẹ mắng cũng vì muốn tốt cho mình, Vệ Tử không dám cãi lại nữa, lặng lẽ đón lấy bát cháo, bắt đầu ăn. Mẹ cô lại hỏi: “Cái anh chàng Nhiệm Nam Hoa ấy là đồng sự của con à?”.
Vệ Tử lắc đầu, đặt bát cháo xuống, kể vắn tắt về Nhiệm Nam Hoa và chuyện xảy ra trong buổi tối cho mẹ nghe.
“Sao?” Hà Linh Tố ngạc nhiên: “Theo như con nói thì Nhiệm Nam Hoa là người có gia thế, tính tình cũng không tốt, nhưng sao khi con nôn mửa lung tung ra người cậu ta, cậu ta lại không hề tức giận mà còn tìm trong danh bạ điện thoại của con để liên lạc với mẹ, nói năng cũng rất lễ độ.”
Không lẽ công tử mặt lạnh đã thay tâm đổi tính? Vệ Tử cũng không hiểu, đành giải thích rằng: “Thực ra, nguyên nhân khiến buổi tối hôm nay con uống rượu cũng một phần là do anh ta, có lẽ anh ta thấy áy náy vì điều đó.”
Nhưng suy nghĩ của Hà Linh Tố không giống con gái: “Mẹ cảm thấy Nhiệm Nam Hoa cũng là người tốt, con không biết mẹ đã mừng như thế nào khi biết con gặp một người tốt như thế đâu. Nếu chẳng may đó là người có ý đồ xấu xa, thì con nghĩ xem, mẹ còn biết làm gì!”.
Nhìn thấy mẹ đỏ hoe mắt, Vệ Tử giật mình, vội an ủi: “Mẹ, mẹ đừng buồn, từ nay về sau con sẽ không bao giờ uống rượu lung tung nữa!” Cũng chính vì đang ở trong khu vực của trung tâm tập huấn, ăn uống đều ở đó cho nên cô mới không cảnh giác như khi ở bên ngoài, mới gây ra chuyện.
“Con đã ra ngoài xã hội, chắc con cũng biết xã hội bây giờ rất phức tạp, không ai còn nghĩ con là trẻ con nữa, với tính cách này của con, haizzz, không biết thế nào mới được đây?” Hà Linh Tố thở dài, từ hồi còn nhỏ bà đã dạy Vệ Tử luôn phải cảnh giác, phải học những đứa trẻ tinh ranh. Nhưng dạy suốt nhiều năm như vậy, tuy chẳng thể nói rằng Vệ Tử không có chút tiến bộ nào, nhưng cái tính ngốc nghếch thì vẫn thế, không sao thay đổi được, xem ra sự tinh ranh thì không thể học được, nhưng ít nhất nó cũng phải học được cách tự bảo vệ mình chứ!