Bà nội Phó nghiến răng nghiến lợi, véo Vương Lệ Bình một cái: "Mày đúng là đồ thiển cận, mau khiêng một bao gạo đến đây!"
Khương Nguyệt: "Thêm một bình dầu nữa nhé, tôi phải xào rau chứ! Còn một thùng đồ hộp nữa, không cần mang hết đến đây, để lại cho Hổ Tử hai hộp cho ngọt miệng!"
Thấy mặt bà nội Phó và Vương Lệ Bình tức đến tím tái, Khương Nguyệt vô cùng vui vẻ.
Đợi bà nội Phó chạy trối chết, Khương Nguyệt gọi những người hàng xóm đang hóng hớt lại, cười nói: "Để mọi người chê cười rồi, trước đây tôi không hiểu chuyện, gây không ít phiền phức cho mọi người, lần này nhân lúc Đình Xuyên trở về, hai ngày nữa tôi lên thành phố mua thức ăn mua thịt, mời mọi người đến ăn một bữa cơm, đều là hàng xóm láng giềng, cảm ơn mọi người hai năm qua đã chăm sóc tôi và ba đứa trẻ! Đến lúc đó để Đình Xuyên đi thông báo với mọi người."
Cô hào phóng mời khách, khuôn mặt tròn trịa phúng phính nở nụ cười, thay đổi hoàn toàn vẻ chua ngoa cay nghiệt coi thường người khác trước đây, những người hàng xóm sau chuyện hôm nay đã thay đổi thái độ đối với cô rất nhiều, không khỏi nghi ngờ trước đây có phải đã hiểu lầm cô Khương thanh niên trí thức hay không.
Dù sao thì họ cũng không tiếp xúc nhiều với cô, phần lớn những hiểu biết về cô đều nghe từ miệng bà nội Phó.
Bà nội Phó thích buôn chuyện thị phi, không khéo trước đây họ đều bị bà nội Phó lừa rồi.
Cô Khương thanh niên trí thức đến từ thành phố, cũng hào phóng, cho dù trước đây có chua ngoa cay nghiệt, có chút lười biếng thì cũng không phải là khuyết điểm gì lớn.
"Anh ba, anh nói với chị dâu đi, em muốn ăn thịt! Thịt ba chỉ!" Người nói là thằng nhóc Hắc Đản nhà hàng xóm, bình thường rất chăm sóc hai anh em.
Chị Mã hàng xóm đá cho nó một cái: "Thịt ba chỉ đều bị chị dâu cả nhà họ Phó lấy hết rồi, không nghe thấy à, thằng nhóc thối, còn không mau về ngủ!"
Khương Nguyệt vui vẻ, cười đáp: "Yên tâm đi, nhất định sẽ có thịt!"
Chị Mã nói: "Sau này lão Tam không có thu nhập, hai người vẫn nên tiết kiệm một chút. Tôi thấy chuyện mời khách cứ hoãn lại trước, đợi sau này hai người ổn định rồi, cuộc sống tốt hơn rồi hãy nói."
Cô ấy thật lòng nghĩ cho họ, mặc dù bình thường không ưa Khương Nguyệt nhưng hôm nay xem ra, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với nhà kia.
Nếu Khương Nguyệt thật sự muốn sống tốt với Phó lão tam, ba đứa trẻ theo họ thì vẫn tốt hơn là theo bà nội Phó.
Mã Ái Mai thật sự là đang cân nhắc cho họ. Phó Đình Xuyên trở về từ quân đội, sau này họ ăn cơm còn là vấn đề, lấy đâu ra tiền mời khách.
Chưa đợi Khương Nguyệt trả lời, trong đám người đã có người nói lời cay độc.
"Còn thịt ba chỉ nữa chứ! Đúng là không sợ gió to làm hỏng lưỡi! Phó lão tam bị đuổi về trồng trọt, sau này nhà mày có cơm ăn hay không còn chưa biết, còn mua thức ăn mua thịt!"
"Đến lúc đó đừng mời chúng tao ăn cám với rau dại nhé ha ha ha!"
"Vương Tiểu Ngũ! Không biết nói thì ngậm miệng lại!" Mã Ái Mai quát lớn.
Khương Nguyệt nhìn sang, mơ hồ lục lại trong trí nhớ của nguyên chủ để tìm ra người này.
Người nói là anh họ của Vương Lệ Bình, một tên lưu manh nổi tiếng trong làng, chuyên bắt nạt đàn bà con gái, trộm gà bắt chó, đã vào trại cải tạo hai lần.
Chị Mã quay sang nói: "Miệng chó không nhả được ngà voi, cô đừng chấp nhặt với anh ta!"
"Chị yên tâm, tôi không tức giận." Khương Nguyệt không thèm chấp nhặt với anh ta,cười nói: "Tôi mời khách chỉ mời những bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong làng chúng ta, mời những người hàng xóm láng giềng đã giúp đỡ mấy mẹ con chúng tôi, không phải ai cũng có thể đến, còn chuyện tôi mời mọi người ăn cám hay ăn thịt thì liên quan gì đến chó!"