“Ồ.” Lý Thương xoa xoa lỗ tai, “Gặp ở quán bar, ngủ, làm không tồi.”
Phạm Nguyên Câu ở đầu dây bên kia chảy nước miếng với sự hâm mộ, “Mẹ nó! Cậu mẹ nó thật là hạn hạn chết, lũ lụt chết!”
Lý Thương bị chọc cười, liên quan đến chỗ nào đó, hắn rít một tiếng.
“Chuyện gì?”
“Không có việc gì.”
“Cậu nói hay không?” Phạm Nguyên Câu hỏi.
“Bị làm tới mức hai chân không khép lại được, cậu muốn nghe chi tiết sao?” Lý Thương vô sỉ nói.
Phạm Nguyên Câu tức giận đến tắt điện thoại.
Lý Thương cong cong môi, vừa ngẩng đầu lên, vài người phụ nữ đối diện hắn đang nhìn hắn chăm chú với ánh mắt tinh tế và kỳ lạ.
“……”
Mẹ nó.
Lý Thương ở trên máy bay vẫn luôn không thể ngủ, eo hắn đau đến mức không chịu nổi, khoang hạng nhất cũng không thể giải quyết được cơn đau này của hắn.
Sau ba giờ, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay, Lý Thương theo đám đông đi ra lối ra, dọc đường ngáp dài bai cái.
Hắn xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, quẹt chiếc điện thoại đang réo rắt lên nghe, giọng lười biếng:“ Rất mệt, không cần tới đón, anh tự mình bắt taxi về…”
“Anh đi đâu vậy?” Giọng một người phụ nữ từ đầu dây bên kia vang lên, “Anh đi ra khỏi thành phố chưa?”
Lý Thương dừng lại, rũ mắt nhìn xuống điện thoại.
Trên màn hình là một chuỗi số không có ghi chú.
Hắn thờ ơ hỏi, “Có chuyện gì?”
“Tuần sau sinh nhật chú Lưu, anh……”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lý Thương cắt ngang, “Một người con trai mà đời tư vô cùng hỗn loạn, còn công khai mình là xuất quỷ nữ nhi tử, em có xác định là chồng mới của em muốn gặp không?”
Đầu bên kia điện thoại ngừng một lát, mới nói: “Có đến hay không là tùy anh”
Sau khi cúp máy, Lý Thương đứng đó một lúc.
“Thương nhi!”
Phía trước truyền đến một tiếng hét lớn.
Lý Thương đi tới lối ra vài bước, liền thấy Phạm Nguyên Câu đang đứng ở trong đám người đón khách, mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm, tạo hình nhìn rất sành điệu.
“Buổi tối đeo kính râm?” Lý Thương đi tới, ném túi xách trên tay vào lòng ngực người kia, “Mấy ngày không gặp, liền như vậy bị mù?”
“Fuck you” Phạm Nguyên Câu cầm túi đi theo hắn ra ngoài, nhìn hắn dò xét, “Buổi tối thật sự không đi sao?”
Lý Thương mơ hồ đáp, “Quá mệt mỏi, không muốn đi.”
Phạm Nguyên Câu nhớ tới chuyện chính, nhanh chóng tháo kính râm xuống, nhìn thấy dấu hickey dày đăch trên cổ Lý Thương.
Anh chàng này đã thực sự nghênh ngang bước xuống lối đi của sân bay với một chiếc cổ đầy dấu hôn như này sao.
“Tuyệt!” Phạm Nguyên Câu đi vòng quanh Lý Thương một vòng, “Người đàn ông này rất có tính chiếm hữu, cậu liền như thế ngủ xong liền rời đi, không sợ anh ta bay qua tìm sao?”
Lý Thương móc lấy kính râm trong tay Nguyên Câu đeo lên mặt, khinh bỉ nói:”Còn tùy hắn có bản lĩnh tìm được hay không”.
Phạm Nguyên Câu giơ ngón tay cái lên, “Tuyệt!”
Khi lên xe, Lý Thương ngồi phịch xuống ghế sau, đột nhiên nhớ tới sự việc tối hôm qua, khóe miệng cong lên một cái.
“Đang nghĩ gì thế? Nụ cười thật da^ʍ đãиɠ”. Phạm Nguyên Câu thắt dây an toàn, quay đâulại nhìn hắn một cái.
“Dâm cái đầu cậu mà dâm”. Lý Thương đưa tay đặt giữa hai lông mày, trong đầu nháy mắt tất cả đều là người đàn ông kia rũ mi cúi đầu hôn hắn.