Editor: song_nhi
Cô đặt bữa tối ra bàn, không phải ghế lô, mà gần cửa sổ.
Nhà hàng này nằm ở tầng chót của một trung tâm thương mại, ra nước ngoài hơn hai năm, tòa nhà này ít nhiều có chút biến hóa, nhìn từ cửa sổ, đèn sáng tứ phía, càng phồn hoa hơn so với trước.
Hạ Tầm Giản vốn cũng không phải người nói nhiều, đêm nay dường như càng không mở miệng, không khí bàn ăn trầm thấp khiến cô rất không thoải mái.
Tâm tình không tốt? Cô cuối cùng nhịn không được đặt câu hỏi.
Anh nâng mắt liếc nhìn cô một cái, hỏi lại, Em đang hỏi anh?
Cô có chút lặng người, Ở đây trừ anh ra còn ai nữa sao?
Anh dừng tay cầm dĩa, cầm cốc lên, chậm rãi nhấp chút rượu đỏ bên trong, Không cần học anh dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi.
Anh cũng hiểu được lấy câu hỏi trả lời câu hỏi là một việc nhàm chán? Một khi đã như vậy, hẳn nên trực tiếp trả lời vấn đề của em.
Anh không đáp lại, thậm chí cả mở miệng đều giảm đi, chỉ cúi đầu chậm rãi uống một hớp rượu.
An Nhan Nhiên có chút bất đắc dĩ, nhớ tới Tiểu Như trong lời nói, quyết định đổi lại phương thức, Hạ Tầm Giản, anh có phát hiện mình rất ít cười? Cho dù với em, cũng thường xuyên lộ ra khuôn mặt lạnh lùng khốc liệt. Thật ra anh cười lên vô cùng đẹp trai… cô cười nói, Em rất thích.
Tay nắm cốc dừng lại, anh nhìn về phía cô, nhìn chằm chằm khóe môi tươi cười của cô, Đừng dùng giọng điệu dỗ học trò nói với anh.
Cô nhìn thẳng anh, như là có chút hiểu được, rồi lại cảm thấy dở khóc dở cười, Hạ Tầm Giản, Carlo là học trò của em, không phải là dỗ, chính là dạy - phương thức dạy học.
Không phải anh nghĩ toàn bộ thầy cô giáo cũng giống như anh, mỗi ngày không phải mắng thì là hạ nhục? Loại phương pháp dạy biến thái này, cũng chỉ có cô có thể thừa nhận...
Anh nhíu mi, Anh nhớ, anh cũng không cho phép em thu nhận học trò.
Cái này không cần anh cho phép? Cảm giác lại, đêm nay Hạ Tầm Giản lại biến trở về người đàn ông vô tình vô lý lại chán đời kia, Hơn nữa, thời gian nhận học trò, bọn em ở nước Pháp, việc này anh căn bản cũng không xen vào.
Không xen vào? Tiếng nói thoáng trầm thấp, dùng ngữ điệu gần như bình tĩnh tự sự lặp lại ba chữ cuối cô nói sau cùng, người đàn ông đường nét hoàn mỹ khóe môi chậm rãi gợi lên một nét thoáng cười lạnh, An Nhan Nhiên, em có thể thử lại một lần dùng phương thức này nói với anh.
Anh rõ ràng không tức giận, cô cũng rõ ràng không nói sai, nhưng một phút này không khí bàn ăn lại làm cho cô có cảm giác áp bách thở không được. Khí chất người đàn ông này, có khi làm cho đầu người ta thật đau...
Người phục vụ lúc này đã đi tới, anh ta đưa rượu nho trắng trong tay đặt trên bàn, cung kính nói, Quấy rầy hai vị, rượu này là người khách ghế lô số 1 mời. Đối phương nói, hi vọng hai vị dùng cơm vui vẻ, cũng chúc hai người có một buổi tối tốt đẹp.
Khách ngồi ghế lô? An Nhan Nhiên nghi ngờ quay đầu, ghế lô số 1 ở sau bức bình phong thạch anh bên kia, cửa mở một nửa, từ vị trí của cô không nhìn rõ vị khách bên trong.
Em muốn qua nhìn xem là ai. Cô không phải thật sự hiếu kỳ, chỉ là áp lực không khí trên bàn, cô muốn rời đi một lát. Không ngờ chuyến đi này, lại không duyên cớ rước lấy một ít phiền phức.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Bùi Ý ngồi đối diện cửa, thấy cô xuất hiện, cười nhìn cô giơ cốc rượu trên tay.
Bùi Tiêu Cơ dùng kính liếc cô nhìn một cái, tiếp tục động tác tao nhã dùng cơm - có thể thấy được ngày đó nói chuyện ở phòng triển lãm, với mệnh lệnh của đối phương tâm tình của cô cũng đều mất đi.
Nếm thử rượu này, là tự trang viện sản xuất. Trang viện tuy rằng không lớn, nhưng rượu không tồi. Bùi Ý cười đến ôn nhu vô hại, An Nhan Nhiên lại thấy bất an theo bản năng.
Bước chân phía sau tới gần, cô đột nhiên rõ ràng loại bất an này là gì.
Rượu kia người khác có thể không biết, nhưng Hạ Tầm Giản tuyệt đối không có khả năng không biết.
Anh chậm rãi đi qua bên cạnh cô, đến thẳng bên cạnh bàn, đặt chai rượu trong tay xuống.
Sao vậy, không thích rượu vang trắng? Đổi cho em chai vang đỏ nhé? Bùi Ý ngẩng đầu nhìn anh, tươi cười lễ phép tao nhã.
Sườn mặt anh, dưới ánh đèn thủy tinh lộ ra vẻ tuấn mỹ nhất thanh nhị sở.
Anh hạ thấp ánh mắt, nhìn qua nhìn lại, đó là một loại nhìn chăm chú không độ ấm, bình tĩnh hờ hững, giống như nhìn thấy người hoàn toàn không quan hệ với mình cũng như người lạ không có hứng thú.
Tầm Giản. Biết rõ anh sẽ không đáp lại, Bùi Tiêu Cơ vẫn