Editor: song_nhi
An Nhan Nhiên rất khinh thường Bùi Ý đánh giá em trai mình như vậy, dù sao giống như anh ta nói, chính anh ta cũng coi như không là người tốt lành gì.
Năm đó ở học viện, nếu không phải anh ta, cô sẽ không bị đuổi học, cũng sẽ không cùng đường dưới động lên oai nhớ nhung.
Chẳng ai hoàn mỹ, người cho dù ở trong cùng hoàn cảnh cũng sẽ hiện ra cá tính khác nhau, làm ra chuyện khác nhau. Nhưng cũng không thể bởi vậy một ngụm cắn chết người này chính là người xấu.
Mấu chốt là, điều này bị đối phương bày ra có thể tiêu tan hay không.
Ở Pháp lần thứ hai mở miệng thuyết phục cô làm cho phòng triển lãm tranh Phù Sinh thì Bùi Ý rốt cục thừa nhận với cô, năm đó anh ta không phải là không rõ ràng thủ đoạn của Cao Phỉ. Nói cách khác, từ đầu đến cuối, anh ta cũng biết là cô trong sạch.
Anh ta không tin cô, lựa chọn Cao Phỉ, cũng bởi vì hoàn cảnh ngay lúc đó, toàn bộ ưu thế đều hướng về Cao Phỉ.
Nếu chỉ có thể hai chọn một, anh ta tự nhiên chọn cường giả.
Ngày đó lại đưa tin, anh ta muốn nhằm vào người là Hạ Tầm Giản, mà cô, lại bị thành vật hi sinh.
Sau đó anh ta lại không dự đoán được, chỉ trong một hai năm, cô gái từng khờ dại đơn thuần yếu đuối kia, không ngờ biến thành như vậy.
Không thể không nói, lúc ấy anh ta rất giật mình. Câu Thật có lỗi kia, cũng không phải giả, thật sự anh ta cảm thấy thật có lỗi – đối xử với một người có tài như vậy.
Cho nên ngày đó, anh ta mở miệng nhắc nhở cô, hi vọng cô mau chia tay Hạ Tầm Giản.
Anh ta có thành ý mời cô tới phòng triển lãm tranh của anh ta, cho nên mở miệng thẳng thắn nói hết thảy, quyết định thế nào, cô tự mình lựa chọn.
Cô còn nhớ rõ mình trả lời anh ta, Nếu tôi xóa hết mọi chuyện lúc trước với anh, anh cũng sẽ xóa hết sự việc phát sinh năm đó với em trai mình?
Thoáng nhìn thấy đáy mắt đối phương chợt lóe lên kinh ngạc, cô lẳng lặng nở nụ cười, Tuy rằng tôi cũng không thể khẳng định sự việc kia anh nói có bao nhiêu độ chân thực, nhưng hai người là anh em ruột, vật đổi sao dời, thật sự không cần phải tiếp tục canh cánh trong lòng. Làm những sự tình kia với tôi, anh có lý do của mình, anh ấy chẳng lẽ sẽ không có sao? Dù sao anh cũng không biết mà thôi.
Cô như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt chậm rãi đi xuống dưới, Anh ấy rõ ràng còn có người nhà, nhiều năm như vậy nhưng vẫn đều một người. Có đôi khi nhìn thấy anh ấy, tôi cuối cùng cảm thấy được... thật ra anh ấy tịch mịch hơn so với người khác.
Ngày đó, ánh mắt Bùi Ý khó lường nhìn cô thật lâu, cuối cùng lắc đầu cười.
Anh ta nói cho cô biết, coi như anh ta đáp ứng, đây cũng không phải là giao dịch, hai chuyện trong lúc đó cũng không cần phải giao dịch. Anh ta chỉ đột nhiên cảm thấy, tài năng của cô chờ đợi bên người Hạ Tầm Giản lâu như vậy, quả nhiên nhất định có lý do.
Đánh giá của tôi không thay đổi, em ấy là một nhân vật nguy hiểm. Có lẽ trên thế giới này không ai có thể thay đổi, cũng có lẽ cô có thể thử xem - nếu, cô cũng đủ dũng cảm như lời nói. Đương nhiên, đứng trên lập trường của tôi, tôi quan tâm phát triển sự nghiệp của cô, tình yêu xa vời của cô. Có thể tránh tận lực tránh, có thể rời xa tận lực rời xa.
Đây là sau khi đạt được hiệp thương hợp tác, anh ta để lại lời cho cô.
Làm tim cô đập thình thịch, một câu lại trào tư tưởng phập phồng.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Hai tuần lễ tiếp theo, cuộc sống bình tĩnh như thường.
Tiểu Như thường thường sẽ kéo cô đi dạo phố trà chiều, có khi tìm bọn Tần Niệm liên hoan, Carlo như cũ rất cố gắng học vẽ, nhưng thiên phú có hạn, gần như trạng thái lâm vào giẫm chân tại chỗ.
Cậu thật cũng không vội, vẽ không tốt dứt khoát nghỉ ngơi, vì thế đề nghị bốn người ngồi xe An Nhan Nhiên mới mua đi Ôn Tuyền chơi ba ngày hai đêm.
Trước khi lên đường, An Nhan Nhiên hoàn toàn không dự đoán được lại cứ như vậy lần thứ ba nhìn thấy Hạ Tầm Giản.
Cuộc sống bình tĩnh liên tục, làm cô không một lần nghĩ đến, anh sẽ lại hiện ra trước mặt cô.
Thời tiết rất lạnh, anh ăn mặc lại không nhiều. Một bộ quần áo màu khói, bên trong là áo len cao cổ mỏng màu đen, anh đứng ở nơi đó, hai chân thẳng tắp thon dài, ánh mắt tuấn lãnh, bên