Nói là miếu đổ nát, quả thật cũng đúng, nhìn kỹ hình như chỉ có ba bức tường, hai cây cột chống đỡ, và khuôn cửa thì không có cửa.
Khung cửa gỗ đã không còn màu sắc nữa, có dấu vết bị mưa sa gió táp, nhìn vô cùng nát cũ.
Sắc trời tối tăm, tia sáng chiếu trong miếu loang lổ, chỉ mơ hồ nhìn thấy tận cùng trong miếu có một chiếc bàn dài dùng để thờ phụng dựa vào tường, trên bàn trống trơn không có gì cả. Trên tường có treo một tấm vải đỏ loang lổ, trên vải đỏ có hai mép màu cũng phai và chỉ mủn, tro bụi bám khắp nơi, giữa núi rừng yên tĩnh này, lộ ra một cảm giác âm u khó tả.
Miếu này không lớn, nhìn chút đã hết, mọi người đứng trước miếu, cũng không đi vào mà quan sát nó tỉ mỉ.
Phía dưới án trát có hai lò chứa tro bếp, một trong hai thứ đó đã bị vỡ. Dựa vào bức tường bên trái có một chiếc ghế thiếu một chân, đổ ra đất, ngoài ra thì không còn vật nào khác nữa.
Dưới nền đất láng xi măng, thấy rải rác có chút cành quế, vỏ trái cây, vỏ kẹo, nhìn có vẻ lộn xộn, vừa nhìn thì biết lúc vào ngày lễ tết, thôn dân chung quanh thường mang chút đồ bái tế đến miếu này.
Một luồng gió âm thổi tới, cả núi rừng như phát ra một tiếng gầm cực kỳ đáng sợ. Hai thiên sư trẻ tuổi vừa cảnh giác, vừa có chút trông gà hóa cuốc.
Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên nhìn họ, cảm thấy quá mất mặt thiên sư, tát mỗi người một cái, ngăn họ lại đi làm việc.
Hai thiên sư không làm cách khác hơn là lấy đồng tiền buộc dây chỉ đỏ bố trí chung quanh.
Sau khi hai người chạy đi làm, Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên cùng đi vào trong miếu, vẻ mặt các cô thong dong bình tĩnh, cứ như đang đi dạo trên đường vậy, khác hẳn vẻ mặt căng thẳng của hai thiên sư kia, từ trong có thể phân biệt được thiên sư được bồi dưỡng trong gia tộc huyền môn lớn khác hẳn những thiên sư của gia tộc khác thế nào.
Nhóm Úc Linh thì đứng ở bãi trống ngoài miếu, TRần Minh Minh đứng sát bên cô, hai hộ vệ thì đứng cạnh các cô, đang cảnh giác quan sát chung quanh.
Giang Úc Y cũng ở cạnh quan sát, sau đó yên lặng hướng về người bên cạnh Giang Úc Linh, thấy Trần Minh Minh và Giang Úc Linh đang nhìn mình chằm chằm, bất giác hơi run, mím chặt môi không nói câu nào.
Mãi cho đến khi Trần Minh Minh nhìn rõ mặt cô ta kinh ngạc, Giang Úc Y không hiểu sao nhìn sang. Trần Minh Minh chỉ chung quanh con mắt của cô ta.
Giang Úc Y nhíu mày, lấy một chiếc gương trang điểm từ trong túi ra, mở gương ra, dưới ánh sáng tăm tối của ngọn núi nhanh chóng nhìn rõ mình trong gương.
Lúc này da dẻ chung quanh con mắt của cô ta như được vẽ lên một loại màu sắc xanh đẹp yêu dị, tự dưng có, khiến cặp mắt đó như đặc biệt yêu diễm quyến rũ, hồn xiêu phách lạc, rung động lòng người, chỉ thấy trái tim cứ dao động không ngừng.
Tay Giang Úc Y run lên, cứ nhìn mình trong gương chằm chằm, không kìm được lấy tay xoa màu mắt ở đuôi mắt, dùng tay xoa qua, nhưng không giống như hóa trang mà xoa qua thì mất đi màu sắc của nó, những màu xanh đậm rực rỡ ấy như vốn được sinh ra trên da thịt đã có màu sắc như thế, bất kể cô ta làm thế nào, nó cũng ngoan cố miêu tả dung nhan cô ta, khiến cô ta càng ngày càng trở nên mỹ lệ và xinh đẹp, rất dễ quyến rũ lòng nam nhân.
Hóa ra dáng vẻ cô trúng tà là vậy, một dáng vẻ vô cùng yêu diễm chuyên đi quyến rũ đàn ông…
Giang Úc Y nghĩ ngợi, đột nhiên thấy trong gương mình biến thành một con quái vật, có một đôi mắt thú màu xanh lục, da dẻ thì mọc đầy lông đen, vô cùng xấu xí, cuối cùng không kìm được hét lên một tiếng, mặt đầy kinh hãi, chiếc gương trong tay cũng không cầm nổi, rơi xuống.
“Sao thế?’
Lâu Duyệt đi từ trong miếu ra, nhìn Giang Úc Y một chút, lại nhìn chiếc gương dưới đất, khom người nhặt nó lên đóng lại, cười nói với họ, “Con gái tối không nên soi gương đó nha…”
Mọi người, “…”
Một trận gió âm lạnh lẽo thổi tới, mọi người không kìm được run lập cập.
Úc Linh bị TRần Minh Minh túm chặt tay, phát hiện cả trợ lý nhỏ cũng bị giọng điệu quỷ dị của Lâu Duyệt dọa cho phát sợ, mặt lạnh tanh nói lảng đi, ‘Có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?”
Lâu Duyệt cười tươi, phát cho mỗi người họ một tấm bùa trừ tà đề phòng xui xẻo, bảo, ‘Cũng không cần hỗ trợ gì cả, đến lúc đó các cô bảo vệ tốt mình là được. Còn tiểu thư Giang…” Cô nàng nhìn về Giang Úc Y, “Đến lúc đó có thể cần cô hỗ trợ đó”
Giang Úc Y ừ một câu, dù vẫn sợ hãi mãi có điều cũng đã bình tĩnh trở lại.
Cô ta là một người mạnh mẽ, cực không muốn yếu thế trước mặt Giang Úc Linh, vì thế dù sợ sắp chết cũng không dễ thể hiện ra bên ngoài. Nếu Giang Úc Linh có thể mặt lạnh tanh đối diện với những chuyện này thì cô ta tại sao không được chứ?
Úc Linh hồn nhiên không biết mình bị kẻ đáng ghét cho là nữ hán tử, có thể mặt lạnh đối diện với những chuyện thần quái này lúc này lại đang sợ đến mức không muốn tý nào, có điều có Trần Minh Minh và hai hộ vệ ở bên cạnh, chung quanh còn có thiên sư nữa, cô thật có thể nhắm mắt giả vờ cao lạnh.
Úc Linh nhìn chung quanh chút, không kìm được mà thở dài, so với những con quỷ vọt thẳng ra từ trong bóng tối ấy, loại không biết rõ này lại tạo nên bầu không khí rất khủng bố, dễ dàng công phá lòng người, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Mất hơn nửa tiếng, cuối cùng những thiên sư đó cũng bố trí kỹ chung quanh xong.
Lúc này sắc trời cũng đã tối hoàn toàn.
Hai người thiên sư nam trẻ tuổi kia mang theo đèn chắn gió đốt lên, treo một chiếc dưới mái hiên miếu, còn một thì mang đi treo lên một thân cây trụi lá ở ngoài.
Ánh đèn thăm thẳm xua tan bóng tối chung quanh, giống như trong tối chỉ còn hai ngọn đèn chiếu sáng.
TRần Minh Minh đợi cũng dần không có bất kỳ ý nào với sắc trời dần tối, hứng thú đánh giá hai ngọn đèn chắn gió kia, đoán xem công dụng chúng là gì, cảm thấy nhóm thiên sư treo nó ở đó có hàm ý gì.
Trần Minh Minh buột mồm hỏi ra. Được em gái nhỏ hỏi dò thiên sư cười ha ha bảo, ‘Chính là dùng để chiếu sáng thôi” Thấy em gái đáng yêu có vẻ mặt thất vọng lại nói thêm một câu, “Nó có thể chống lại âm khí và quỷ khí, bất kể thế nào cũng không tắt được”
Như đèn điện vậy, điện thoại di động và đèn pin cầm tay là vật chiếu sáng do con người phát minh ra, nếu như quỷ quái làm loạn, thì không có tác dụng, chịu ảnh hưởng của từ trường, dễ dàng đi đường tắt.
Trần Minh Minh, “…”
Hai vị hộ vệ cũng bị làm cho không nói được câu nào.
Úc Linh liếc mắt nhìn về đỉnh núi, trong lòng có một cảm giác quái lạ, cảm giác như trong cõi u minh có một thứ gì đó rục rịch trong ngọn núi, đặc biệt lúc sắc trời tối đen, khiến cả nhóm thấy hơi buồn ngủ.
Cái cảm giác đó vô cùng huyền ảo, nhưng từ nhỏ đến lớn đã cứu cô nhiều lần, Úc Linh vô cùng tín nhiệm nó, hiện giờ quy công cho nó là vì thiên phú huyết thống của bộ tộc thông linh.
Bộ tộc thông linh đến cả trời cao cũng đố kị, có thiên phú như thế cũng không là gì cả.
Lúc cô gọi Lâu Duyệt một câu, ngay lúc Lâu Duyệt nhìn sang, cười với cô, hỏi giả vờ, ‘Đợi lát nữa về, chúng mình đi ăn lẩu đi, trời có vẻ lạnh đó”
Lâu Duyệt bị nụ cười hiếm thấy của Đại tiểu thư làm cho tỉnh lại, ánh mắt lấp lóe, cười bảo, “Được, tôi thích ăn nồi lẩu nhất đó! Bọn Nhã Nhiên cũng rất thích, tôi có biết một nhà hàng lẩu ở đường XX, nó ăn sáng miễn phí rất được, mà thực tế lại ăn rất ngon”
Hai người đột nhiên tán chuyện sôi nổi về nồi lẩu, khiến người chung quanh bắt đầu thấy buồn bực, không rõ hai người này làm sao bàn tán đến chuyện ăn rồi.
Có điều, giữa gió núi lạnh lẽo này, có nồi lẩu nóng hổi quả thật khiến họ không nhịn được hoài niệm theo.
Lúc này Vân Nhã Nhiên ngậm điếu thuốc lá tới.
Úc Linh để ý tới điếu thuốc bên miệng cô nàng khác hẳn những điếu thuốc lá đương thời dành cho phái nữ kia, thật sự như tự chế ra vậy. Đợi lúc thấy cô nàng đặt ngón tay lên điếu thuốc tùy ý thưởng thức, Úc Linh mới rời mắt đi.
“Lâu Duyệt, bắt đầu rồi sao?”
Lâu Duyệt gật đầu với cô, bảo, “Nhã Nhiên, cô và Úc Linh ở đây bảo vệ, bên trong cứ giao cho tôi đi”
Vẫn Nhã Nhiên liếc mắt nhìn Đại tiểu thư, vẻ mặt mang theo chút hững hờ, gương mặt ấy có chút tương tự giống Vân Tu Nhiên, đặc biệt là cái vẻ mê người đẹp trai đó, là một em gái vô cùng đẹp trai.
Cả hai cùng trao đổi mắt với nhau, Lâu Duyệt thì mang theo Giang Úc Y giả vờ bình tĩnh tiến vào trong miếu đổ nát, có hai thiên sư canh giữ trước cửa miếu, thỉnh thoảng vuốt ve thanh kiếm gỗ đào bên hông, vẻ mặt có vẻ rất sốt ruột.
TRần Minh Minh và hai hộ vệ nhìn ra cũng khá hồi hộp, hai mắt cứ nhìn trong miếu không chớp, dường như muốn nhìn ra đóa hoa nào đó.
Lúc này bỗng Vân Nhã Nhiên châm điếu thuốc lá trong tay vào chiếc đèn thắp sáng.
Một ánh sáng màu vàng nhạt chợt sáng lên trong bóng đêm, khói xanh lượn lờ lan tràn khắp màn đêm, lẫn trong tối. Ánh mắt Úc Linh nhìn theo làn khói xanh đi, phát hiện nó bay về trên núi.
Lúc Vân Nhã Nhiên phát hiện ra ánh mắt cô, hơi kinh ngạc sự nhạy cảm của cô, loại quan sát nhạy cảm và vô cùng bình thường này, so với cả thiên sư, vốn chẳng giống một người bình thường tý nào.
Như chợt nghĩ đến gì đó, Vân Nhã Nhiên nhanh chóng thu lại những ý nghĩ vớ vẩn này, trong tay nâng một chiếc đèn dẫn hồn lên.
Ánh mắt TRần Minh Minh bị ánh đèn dẫn hồn thu hút, vẫn không nhìn ra gì cả, thì đã nghe thấy trong miếu có tiếng lạ truyền tới, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy trong miếu đổ nát, Lâu Duyệt cầm kiếm gỗ đào trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào tấm vải đỏ loang lổ trên tường, ngay lúc kiếm gỗ đào muốn cuốn lấy, tấm vải đỏ đó không gió bay lên, trôi bồng bềnh chung quanh chiếu sáng, bồng bềnh, phù hoa, âm u quái lạ khó nói ra nổi.
Tấm vải đỏ đó ở giữa không trung bồng bềnh khắp nơi né tránh kiếm gỗ đào, khả năng là ý thức được tình hình nguy hiểm, định chạy thẳng ra ngoài, song bị hai thiên sư đứng ở cửa chặn lại. Sau đó tấm vải đỏ định trốn ra cửa sau, liền bay thẳng tới chỗ Giang Úc Y.
Lâu Duyệt đã sớm chuẩn bị một tấm bùa vỗ mạnh lên người Giang Úc Y, trên mặt Giang Úc Y lộ ra thần sắc thống khổ, có điều tốt xấu gì tấm vải đỏ đó cũng biết Giang Úc Y đã vô dụng, không bay về phía cô ta nữa, tiếp tục tìm kẽ hở thoát khỏi nguy hiểm trong miếu.
Lâu Duyệt nhân cơ hội đó nhảy lên trên bàn kia, một tay tiếp được kiếm gỗ đào trên không trung, đâm thẳng tới tấm vải đỏ bay qua.
Lúc kiếm gỗ đào đâm trúng tấm vải đỏ đó, tấm vải đỏ ấy như nhiễm phải máu tươi, chất lỏng đen tuyền dính dính chảy ra từ trong tấm vải đỏ.
Tiếp đó Lâu Duyệt lại đâm kiếm lần hai, một tay khác đánh ra một đống lá bùa vàng liên tục, cất tiếng rầy la, “Còn không mau mau hiện hình!”
Tấm vải đỏ kia cuối cùng cũng từ giữa không trung rách ra, ở giữa chỗ rách, có một làn khói đen xì bay ra, tiếp đó thì thấy có thứ gì đó nhảy từ trong ra ngoài.
Ánh sáng hỏa phù bốc lên, mọi người chỉ thấy vật đó giống như một con hồ ly, nó có thân và tứ chi hồ ly, cả người lông đen xì, nhưng lại có một bộ mặt giống mặt người, xấu xí, con mắt thú màu xanh lục, khảm lên trên mặt có bộ lông đen trải rộng kia nhìn cực kỳ hung ác.
Con này không rõ là thứ đồ gì hiện hình, phát ra một tiếng kêu ác như động vật, vẻ mặt cực kỳ hung ác, coi người đang đứng ở đây như thấy kẻ thù vậy, móng vuốt sắc nhọn nhào tới phía họ.
Một trong những thiên sư đó bất cẩn, cánh tay bị cào một cái, quần áo cũng bị làm nát, thậm chí cánh tay còn bị xé mất một miếng thịt, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Thừa dịp người thiên sư này bị thương chưa kịp làm gì, con vật đó nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài miếu.
Nhìn thấy mấy người ở ngoài miếu, nó hung ác nhào tới phía họ, mang theo một luồng khí tức hung ác đáng sợ.
Một tiếng kiếm réo vang lên, con vật ấy miễn cưỡng dừng ở giữa không trung kêu thảm thiết một tiếng, rớt xuống mặt đất, nhanh chóng lăn qua một bên.
Chỉ thấy chân trước mềm mại của nó rơi trên mặt đất, trên đất có một vũng máu, trong không khí ngập tràn một mùi máu tanh tưởi mục nát.
Tất cả mọi người ai cũng nhìn ra được con vật đó bị thương.
Úc Linh cầm thanh Tru Ma Kiếm trong tay, tư thế xem ra vô cùng tùy ý, cứ phảng phất như vừa rồi vung một chiêu nhẹ nhàng bất ngờ chém bị thương chân con quái vật ấy không phải do cô, thậm chí cả người chung quanh cũng không nhìn rõ cô ra tay thế nào nữa.
Bọn Lâu Duyệt đều chạy vội từ trong miếu ra, đúng lúc thấy Úc Linh vung một kiếm bất ngờ đã làm con vật đó bị thương.
Thật là vô cùng đẹp, không hổ là Đại tiểu thư!
“Là ác thù đó sao?” Úc Linh hỏi, đánh giá con vật có ánh mắt hung ác đang nhìn chằm chằm thứ đồ của mình, thậm chí có cảm giác như nó thù địch và oán hận với mình vô cùng lớn, không che giấu chút nào.
“Đúng thế’
Lâu Duyệt đi tới, tuy thấy chân trước của con ác thù đó buông thõng trước ngực cũng không dám xem thường.
Cô nàng biết đây là loại ác thù tà vật thù dai nhất, không cần biết có hậu chiêu gì, coi như giết chết nó, cũng không có nghĩa là nó không trả thù nữa. Nghe nói đã từng có thiên sư giết chết xong ác thù, cứ tưởng không sao nữa, ai ngờ dù ác thù chết rồi song nó vẫn trả thù như còn sống, chẳng bao lâu người thiên sư đó không chết trong tay ác thù cũng suýt nữa bị chết dưới trận trả thù của nó.
Hơn nữa, ác thù này chỉ bị thương vẫn chưa chết, càng không thể xem thường được.
Úc Linh đánh giá con ác thù này, nhìn đi nhìn lại, chỉ cảm thấy nó giống như một loại tinh quái trong ngọn núi, hoặc cũng coi như là một loại tinh quái đi.
Những người khác cũng đánh giá nó, vẻ mặt đều có chút nghiền ngẫm.
Con ác thù kia sau khi bị Úc Linh cho một kiếm bị thương, như nhận mệnh sự tồn tại ở đó vậy, Tru Ma Kiếm có tính tổn thương cực lớn với tà vật ác thù này, thêm vào đó nhóm thiên sư cũng bày trận pháp xung quanh, nó không có chỗ nào để trốn được nữa.
Đột nhiên bấc đèn dẫn hồn tự dưng bốc to.
Vẻ mặt Vân Nhã Nhiên thay đổi hẳn, nói với Lâu Duyệt, “Giải quyết nhanh nhanh” Nói xong, cô nàng xoay người một cái, chạy đến một chỗ khác trước miếu, nhìn về hướng ngọn núi.
Lâu Duyệt đáp ừ một tiếng, rút đai lưng bên hông ra, vung về hướng con ác thù kia, tay trắng nhỏ và dài phóng thẳng về phía con ác thù đang kêu gào.
Tay trắng điểm Càn Khôn. Ác thù cảm giác được nguy hiểm, không lo được cái gì khác, định trốn ra chung quanh.
Mắt thấy trên bầu trời đã bắt đầu biến thành một quầng Càn Khôn chi đồ, hai mắt nó tóe ra hung ác, không nói câu nào nhào thẳng tới Trần Minh Minh, định uy hiếp một người ở hai bên.
TRần Minh Minh thấy nó nhào tới, đã sớm chuẩn bị kỹ chày côn quật lại, lúc đánh lên người con ác thù, cảm giác tay tê rần, có thể thấy xương cốt con vật này cứng tới mức nào.
Ác thù bị quật một gậy, chóng mặt nhanh chóng té từ trên không trung xuống, tiếp đó bị hai hộ vệ dùng dùi cui điện dí vào lông nổ lẹt đẹt, cuối cùng bị Úc Linh dùng một chiêu kiếm chọc xuyên qua.
Lâu Duyệt, “…..”
Hai nam thiên sư, “….”
“Cũng nên tính sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại gây thương tổn với yêu ma quỷ quái rồi”
Lâu Duyệt và hai nam thiên sư kia đều bị sức chiến đấu của người thường làm cho trợn mắt há hốc mồm, sức chiến đấu của Đội Đại tiểu thư quá lợi hại, nhìn con ác thù bị ngược thoi thóp, đều không kìm được mà thầm nuốt nước bọt, thậm chí hai nam thiên sư bất giác nhớ tới lúc xem video, chính vị đại tiểu thư này cầm thanh Tru Ma Kiếm ấy, chặt chém đầu cương thi như chém cải trắng vậy.
Quả nhiên Đại tiểu thư rất mạnh mẽ.
Úc Linh không rút thanh Tru Ma Kiếm đâm trên người ác thù về, cô biết thanh TRu Ma Kiếm này gây thương tổn lớn tới những loại tà vật này, xuyên qua nó như thế để phòng nó trốn, mãi cho đến tận lúc Lâu Duyệt dán đầy bùa trên người nó rồi dùng kiếm gỗ đào cắt lấy đầu nó, nó mới chết.
Sau khi Ác thù chết, vẻ mặt Lâu Duyệt không còn ung dung nữa mà vô cùng nghiêm túc. Loại nghiêm túc ấy cũng ảnh hưởng đến người chung quanh, cả Trần Minh Minh đều không kìm được nuốt nước bọt, hỏi, “Tiểu thư Lâu, sao vậy?”
Lâu Duyệt dùng một chiếc túi bỏ thi thể ác thù vào, định mang về Huyền môn. Thi thể ác thù này đã rưới nước phù thủy rồi, lại thêm đánh một trận, có thể dùng nó làm tiêu bản, để những thiên sư thực tập coi như có đối tượng nghiên cứu luyện tập.
Thu cẩn thận thi thể ác thù lại, cô nàng liếc mắt nhìn lên trên ngọn núi một cái, nói với các cô, “Mọi người cẩn thận chút, ác thù sẽ trả thù đó”
Trần Minh Minh và hai hộ vệ tròn xoe mắt nhìn cô nàng, chẳng phải đã giải quyết ác thù rồi đó sao? Sao còn có thể trả thù nữa chứ?
Lòng trả thù này sao mạnh đến mức ấy thế?
“Đã giải quyết rồi, có điều trước giờ ác thù lúc nào cũng thù dai, coi như chết rồi cũng vẫn gây chút phiền phức cho chúng ta đó… A, đến rồi!’ Lâu Duyệt mở miệng nhắc nhở.
Mọi người chưa kịp định thần hỏi cái gì đến, cũng cảm giác được một trận cuồng phong từ trên núi thổi tới, suýt nữa hất bay tất cả.