Edit: Ty Hy
Beta: Ốc Sên
Hắn nghĩ đến này đây chỉ là một nốt đệm trong bản nhạc về cuộc đời hắn, nhưng với một người khác, cái tên Vệ Thần đã được ghi nhớ mãi mãi.
“Hà Duyên, bưng chai rượu này ra mời khách đi. Nhớ phải cẩn thận, nó là một loại rượu rất đắt tiền đấy.” Sau đó một cô gái trẻ tuổi đi ra, thoạt nhìn không ra cô hai mươi tuổi, dù trên người cô là bộ đồng phục phục vụ ở đây, cũng không thể che đi vẻ ngây thơ của cô.
Cô cẩn thận bưng li rượu, một lần nữa chỉnh lại kính mắt có chút không hợp với gương mặt, một chiếc bàn ở cách đó không xa, một đôi nam nữ thân mật ngồi cạnh nhau, họ coi nơi này như nhà mình, cứ thế thể hiện tình cảm mãnh liệt, Hà Duyên bưng rượu đến không khỏi đỏ mặt, lá gan hai người này thật lớn. Nơi này có nhiều người thế mà vẫn…
Cô cẩn thận đi tới, bưng ly rượu lên, ngón tay hơi run như là cầm trên tay quả một bom, rượu này rất đắt tiền, nếu bị đổ, e rằng cô không thể đền nổi.
Cô đặt ly rượu xuống bàn, rốt cục thì cô có thể thở dài nhẹ nhõm…
“Thần… Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?” Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên, làm cho người ta không khỏi nổi da gà, quá dịu dàng, giống như chảy nước vậy.
“Em muốn đi đâu cũng được.” Giọng nói người đàn ông vang lên, quyến rũ, gợi cảm làm cho người nghe cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hà Duyên khẽ nắm chặt tay, đối với này giọng nói này cô đặc biệt nhạy cảm… Cô ngẩng mặt lên, nhìn nụ cười trên gương mặt người đàn ông kia cảm thấy bất ngờ… Là hắn… Tuy rằng tính cách ngày hôm nay của hắn khác hẳn với buổi tối hôm đó, hắn cười thật đẹp, dịu dàng, nhưng vẫn như cũ làm cho Hà Duyên cảm giác có một gì đó lạnh lùng, giống như buổi tối ngày hôm đó.
“Cô đang nhìn cái gì vậy?” Người phụ nữ tình cờ phát hiện ánh mắt Hà Duyên vẫn nhìn chằm chằm bạn trai mình, lập tức nổi nóng, “Cô không soi gương xem diện mạo mình như thế nào sao, khuôn mặt này mà cũng đòi câu dẫn Thần sao?” Giọng nói người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, không để bất kì ai vào mắt, vừa rồi còn giống chú mèo nhỏ, hiện tại đã biến thành cọp mẹ.
Hà Duyên chính là xấu hổ bước lùi về phía sau, “Xin lỗi,” cô nhỏ giọng xin lỗi, sau đó liền bước đi, chỉ là cô không ngừng quay lại nhìn khuôn mặt người đàn ông, ý cười trên môi hắn không hề biến mất, hắn cũng không có để ý đến cô, dường như chuyện như vậy hắn đã gặp nhiều lắm, đã sớm thành thói quen.
Lòng của cô có chút mất mát, cô một câu cảm ơn còn chưa kịp nói, hóa ra hắn đã có bạn gái, hóa ra khoảng cách giữa cô và hắn lớn đến như vậy.
“Thần, anh còn cười, tại sao lại có người phụ nữ không biết tự lượng sức mình như vậy, chỉ là một bồi bàn mà cũng đòi…, nɠɵạı hình thì xấu xí, loại người này cũng không bỏ qua anh nha.”
Người đàn ông cầm ly rượu lên, híp mắt lại có chút ý châm biếm.
“Kia chứng minh là anh vô cùng đẹp trai, sức hút cảu anh rất lớn, em không cho là như vậy sao?” Hắn khẽ nhéo eo cô gái, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt, khiến cô gái đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, rồi sau đó liền quên chính mình vừa rồi muốn nói gì đó, trong đầu hiện tại chỉ có người đàn ông này, cái gì cũng không có.
Người đàn ông ngồi thẳng người, nhập một ngụm rượu, sự lạnh lùng trong mắt ngày một nhiều.
Lại thêm một người phụ nữ ngu ngốc, lúc nào cũng có ý nghĩ chiếm hắn làm của riêng, dường như, trò chơi giữa cô gái này và hắn sắp kết thúc, hắn không thích bên cạnh mình có người phụ nữ như vậy, đúng là đánh giá bản thân quá cao, thực ra, người không tự nhìn lại mình nhất chính là cô ta đi.
Hắn đột nhiên cười, làm cho người phụ nữ bên cạnh không rõ có chuyện gì, nhưng cô cũng chỉ có thể cười theo, mong giấc mộng của cô sẽ thành hiện thực. Một người phụ nữ đều muốn trở thành người cuối cùng của một người đàn ông, chỉ là người cuối cùng mà thôi, nếu không phải cũng không cần cố gắng làm gì.
Chiếc xe ngoài cửa chạy đi… Là người đàn ông đó với cô gái kia.
Hà Duyên đứng ở cửa nhìn mãi, không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát.
“Còn nhìn sao, không cần nhìn nữa,” Người bạn cùng làm với cô vỗ vỗ bả vai cô, “Hà Duyên cô đừng nói là cô thích người đàn ông kia nha.”
Hà Duyên cười có chút không tự nhiên, “Không có đâu.” Cô cúi đầu, bị người ta nói trúng tâm sự, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng.
“Hà Duyên, cô là người mới tới, những người kia không phải người tốt đâu nên đừng có thích, cũng đừng tiếp cận họ.” Lời nói đầy hàm ý của cô bạn, “Hắn là khách quen ở đây, người ta gọi hắn là thiếu gia Vệ tam, hắn mỗi một lần đến đây, đều mang theo một người phụ nữ khác nhau, hơn nữa nghe nói, hắn đổi phụ nữ giống như thay quần áo, tuy hắn cười như vậy nhưng hắn kì thật rất lãnh khốc,”
“Hắn là con út của nhà họ Vệ, chắc cô đã nghe qua danh nhà họ Vệ rồi chứ, trên báo thường xuyên xuất hiện mấy người nhà họ, bọn họ có công ty riêng, theo lời đồn, bọn họ thường hay gặp gỡ xã hội đen, cho nên, những người ở đó đều e ngại bọn họ vài phần. Người đàn ông đó, chúng ta không thể với tới được.”
Hà Duyên lập tức gật đầu, cô biết hắn và cô khác nhau hoàn toàn, chỉ là không nghĩ tới… Thân phận của hắn cao như vậy, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Lòng của cô có chút chua xót, run rẩy, còn nhớ, hương vị trên người đàn ông đó thật dễ chịu, còn có cơ thể của hắn thật ấm.Ở đêm đó, khi hắn cứu cô hắn cũng đã trộm mất trái tim cô rồi.
Mơ hồ, cô biết, cái loại cảm giác kia chính là… Yêu…
Cô vẫn muốn gặp lại hắn, giống như trong TV vậy, nhưng cô thật không ngờ, gặp lại người, cũng không có phát hiện, hóa ra có những người, cô không thể đến gần.
Cô khẽ thở dài một hơi, nhìn lại bộ quần áo trền người, quả thật là không tương xứng, hắn là người thừa kế của một gia tộc lớn, cô chỉ là một người bồi bàn, khoảng cách giữa hắn và cô giống như là trời và đất vậy, mãi mãi không thể ở cạnh nhau.
Mỗi ngày cảy cô lại trôi qua như cũ, ngoài ý muốn, cô lại không thể gặp lại người đàn ông kia.
Cô nghĩ cô và hắn sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng ai biết vận mệnh trong lúc lơ đãng, lại đem hai người ở hai thế giới khác nhau kéo lại gần nhau, cứ thế kéo lại.
Hà Duyên đi một mình về nhà, đèn đường hai bên sáng trưng, cũng là bởi vì chuyện kia, cũng bởi vì Vệ Thần đã cảnh cáo cô, cho nên, hiện tại cô không dám đi những con đường vắng, tối, cho dù là nhanh hơn chục phút, cô cũng không muốn đi lại con đường đó nữa. Bởi vì, cô không có khả năng lại may mắn một lần nữa, sẽ giống như lần đó, có người cứu cô.
Cô tiếp tục đi, sắp tới chỗ cô thuê trọ rồi, cô vốn không có người thân, lúc nào cũng chỉ có một mình, cho nên cô chỉ cần ăn no, không cần lo cho người khác có đói hay không, nhìn số tiền trong ví của mình, gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười, hôm nay phát tiền lương, cô vẫn có thể tồn tại. Mặc dù với người khác là không nhiều, nhưng đối với cô mà nói số tiền này, chính là tiền nhà của cô, tiền cơm của cô, tuy chỉ đủ ột mình cô, nhưng cô đã rất hài lòng rồi.