Edit: Ty Hí
Beta: Ốc Sên
Hô hô, mọi ng biết Trữ San đã bị dư nào rồi đấy, thật là sung sướиɠ … Còn Kiều Na thì sao … :3
———————
“Mẹ. Bao Bao đau..” Bao Bao lại chu môi lên kêu đau, khiến cả nhà họ Lê sắc mặt lại kém thêm mấy phần.
“Cha, cha và mẹ đưa Bánh Bao Nhỏ đến chỗ Đoàn Hạo xem thử nó có bị làm sao không,” Lê Duệ Húc đứng lên, có chút lo lắng cho con mình, không biết có phải chuyện lần trước đã để lại một sự ám ảnh lớn trong lòng nó.
Lê An Đồng và Ninh Nhiên vội vàng mở cửa ôm Bánh Bao Nhỏ đi ra ngoài.
Trong phòng khách, lúc này chỉ còn có ba người bọn họ.
“Chú Kiều, hình như bác còn chưa biết một việc?” Ngay khi cha mẹ Duệ Húc đi khỏi, sắc mặt nháy trong nháy mặt liền lạnh như băng.
“Chuyện gì?” ông Kiều liền có dự cảm không tốt, sắc mặt Kiều Na liền xanh mét, ánh mắt sợ hãi nhìn Lê Duệ Húc.
Hắn không phải đã biết cái gì rồi chứ…
Không có khả năng, cô không thể tự dọa chính mình, hiện tại cô nhất định phải bình tĩnh mới được, bọn họ nhiều nhất là thấy được cô đẩy tên tạp chủng kia thôi, còn những cái khác không có khả năng biết đến, tuyệt đối không có khả năng.
Lê Duệ Húc lạnh lùng nhìn Kiều Na, ánh mắt kia thực sắc lạnh, làm Kiều Na sợ hãi, cô biết người đàn ông này luôn là một người đàn ông đáng sợ, nhưng, cho tới bây giờ cô cũng không biết, vì sao hắn lại đáng sợ như thế, là do ánh mắt của hắn nhìn thấu tất cả, cô thỉnh thoảng lại run lên, cảm giác như mình đang ở giữa mùa đông lạnh buốt. Hai hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau vì sợ hãi.
“A.. Húc, thật xin lỗi, Kiều Na nó…” ông Kiều cười gượng, dù sao cũng là trưởng bối, cho nên áp lực cũng bớt đi đôi chút, hắn chắc hẳn sẽ để cho người trưởng bối này chút mặt mũi đi? Hơn nữa con hắn cũng không có chuyện gì.
“Húc, coi như nể mặt chú, coi như không có chuyện gì, Kiều Na vẫn còn nhỏ, chú mong cháu sẽ tha thứ cho nó, chú sẽ đưa nó đi khỏi, sau này nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cháu nữa, hôm khác, chú sẽ đích thân tới cửa tạ tội được không?”
Ông Kiều đã nói như thế, thậm chí đều là đã nhận lội, khúm núm, ăn năn, hắn nên cảm thấy vừa lòng mới đúng, nếu còn không vừa lòng, như vậy việc giáo dục trong nhà họ Lê cũng chẳng hơn gì.
Lê Duệ Húc chính là kéo tay áo lên lổ cổ tay, sau đó hắn giơ bàn tay lên, ông Kiều nhìn thấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Húc, tay của cháu làm sao vậy?”
Lê Duệ Húc khẽ nắm tay lại, trong lòng bàn tay hắn có một vết sẹo rất đáng sợ, thậm chí có thể nhìn tháy vết khâu trong lòng bàn tay, chắc chắn vết thương rất sâu, cho nên hiện tại tay của hắn đã không còn hoàn hảo như trước kia.
“Chuyện này cháu nghĩ cô Kiều hẳn là hiểu rõ nhất,” Lê Duệ Húc buông tay xuống, ánh mắt sắc lạnh không ngừng nhìn về phía Kiều Na, Kiều Na ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, sau đó lại cúi đầu không dám nhìn thêm một giây nào nữa.
“Húc, cháu đang nói đùa sao, Kiều Na của chúng ta rất ít khi ra ngoài, làm sao có thể biết được những vết thương trên người cháu?” Ông vội vàng giải thích, nhưng lại đang không ngừng nhìn về phía con mình, Lê Duệ Húc ở trên thương trường nổi danh là ác độc, hắn đã nói như vậy, lí do duy nhất là nhất định có liên quan tới con ông, cho nên, bọn họ phải chắc chắn bản thân luôn sạch sẽ, dù có nói thế nào cũng phải nói là không biết.
“Đúng vậy, em thật sự không ra ngoài nhiều, cho nên cái gì cũng không biết, không nên hỏi em,” Kiều Na phủ nhận rất nhanh, cũng chính vì vậy, nên mới lộ ra càng nhiều sơ hở hơn, bộ dạng trốn tránh của cô, ông Kiều liền nhìn ra, con gái ông nhất định đã biết chuyện gì.
Hiện tại ông chỉ có thể hi vọng Duệ Húc nể tình những giao tình sâu đậm mà hai nhà đã có, có thể buông tha bọn họ.
Chỉ là, Duệ Húc không phải là người dễ nói chuyện như vậy, hắn buông tay xuống, sau đó ngồi xuống, để cho bọn họ chịu đựng sự lạnh nhạt của hắn, ánh mắt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí ngay cả thái độ cũng hời hợt.
Nhưng cũng vì bộ dạng này, cho nên, khiến cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường, không biết hiện tại hắn muốn làm cái gì?
Trên trán ông Kiều lấm tấm mồ hôi lạnh, Duệ Húc còn đáng sợ hơn cả cha của hắn, hắn là một người đàn ông trẻ tuổi, không thể không nói, ông đã gặp phải một đối thủ đáng sợ nhất và cũng đáng gờm nhất.
Lê Duệ Húc tao nhã vắt hai chân, hắn không vội, hắn có cũng đủ thời gian để chơi vơi bọn họ, đối thủ của hắn hiện tại đang sợ hãi, đang suy đoán, rồi lại sợ hãi, cứ như vậy đi, tốt lắm.
“Chú Kiều, mấy tuần trước, con cháu, đã bị người bắt cóc,” Hắn gằn từng tiếng nói xong, tuy rằng giọng nói rất nhẹ, nhưng ngữ khí laiạ vô cùng trầm trọng, thậm chí còn rét lạnh.
Ông Kiều sửng sốt, sao hắn chưa từng nghe qua chuyện này, “Con trai cháu bị bắt cóc, thật sao?”
“Đúng vậy, con trai cháy bị bắt cóc, vểt thương trên tay cháu cũng vì cứu nó để lại, cháu ở trong bệnh viện nằm gần nửa tháng mới xuất viện, đương nhiên chuyện này, cháu cũng không nói cho bất kì ai.”
Ánh mắt hắn nhìn ông Kiều chằm chằm, rồi lướt qua Kiều Na, cô đúng là đã đứng ngồi không yên, muốn chạy trốn có phải không?
“Là ai to gan như vậy dám bắt cóc con cháu nhà họ Lê, đúng là chán sống,” Ông Kiều tức giận nói xong, Kiều Na cúi đầu thấp hơn, nếu ông biết con gái mình là chủ mưu, không biết còn có thể nói năng hùng hồn như vậy.
“Đúng vậy, lá gan của người đó thật lớn, dám bắt cóc con cháu, thậm chí còn làm nó bị thương,” Khóe môi hắn nhếch lên lạnh như băng. Lời nói có ý, Kiều Na theo bản năng nhìn ra phía cửa, “Cha.. Con..” Cô định nói muốn đi ra ngoài, ánh mắt Duệ Húc lại đưa qua, nhất thời, không thể nói thành lời, đó là sự cảnh cáo của hắn, sự cảnh cáo duy nhất. Cô có thể trốn, nhưng cô không thể trốn khỏi bàn tay Duệ Húc.
“Đã bắt được hung thủ chưa?” Ông Kiều không để ý thấy sự khác thưởng của con gái, lấy thân phận của một người ngoài nhìn vào, thậm chí còn đồng tình, an ủi vài câu.
“Bắt được, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ bị điên, hiện tại cô ta đã ở trong bệnh viện tâm thần, bệnh ngày một nặng, có thể phải ở trong đó cả đời,” Giọng nói Duệ Húc vô cùng lạnh giống như ánh măt hắn, khiến Kiều Na sợ hãi, mặt trắng bệch.
Người hắn nói là Trữ San sao, cả đời phải ở trong bệnh viện tâm thần, sự trừng phạt vô cùng đáng sợ. Người đàn ông chính là ma quỷ, hắn điên rồi.
Hai bàn tay cô đan chặt vào nhau, không ngừng trốn tránh, cúi đầu nhìn tay mình, một chút động cũng không dám.
“Hóa ra là như thế, chỉ là một kẻ điên thôi sao, trách không được lại dám ra tay với một đứa nhóc,” Ông Kiều gật đầu một cái, đến bây giờ cũng không nghĩ vì sao Duệ Húc lại nói với ông chuyện này, ông giống như một người đang nghe kể chuyện.